Khi Tô Yên tỉnh lại là ở trong một gian phòng bệnh.
Mỗi một nơi đều đều tràn ngập hương vị nước sát trùng.
Bên cạnh truyền đến thanh âm khóc thút thít
"Yên Yên, con nhất định không được chết a, mẹ chỉ một đứa con gái là con thôi a!"
Tô Yên mở to mắt.
Chỉ cảm thấy cổ họng vô cùng đau đớn.
Muốn nói lời nói
"Bà..."
Mới vừa nói một chữ, cổ họng đau đến kịch liệt ho khan.
Người phụ nữ trung niên đang khóc, lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy nước mắt, lập tức cao hứng.
Tiến lên bắt lấy cánh tay Tô Yên
"Yên Yên, con tỉnh rồi!"
Tô Yên cúi đầu nhìn chính mình.
Cô đang mặc bệnh phục, tóc nhuộm thành màu vàng kim, xoăn lọn to.
Móng tay là màu đỏ tươi.
Trên mu bàn tay còn cắm ống tiêm, đang truyền dịch.
Không kịp cho cô nghĩ nhiều.
Người phụ nữ trung niên đã cao hứng ôm chặt lấy cô
"Yên Yên! Thật tốt quá, con không có việc gì, hù chết mẹ rồi."
Trên người người tự xưng là mẹ cô ập vào một mùi nước hoa, Tô Yên cúi đầu.
Duỗi tay chống đẩy.
Cô vừa đẩy, liền trực tiếp khiến người kia lảo đảo lui sau hai bước.
Người phụ nữ sửng sốt.
Sau đó biểu tình trở nên cực kỳ hối hận thống khổ
"Yên Yên, có phải con trách mẹ hay không?"
Tô Yên ho khan một tiếng, giọng khàn khàn nói
"Gọi bác sĩ tới."
Người phụ nữ lúc này mới phản ứng lại đây.
"Đúng vậy, đúng, kêu bác sĩ."
Nói xong, bà ta xoay người chạy ra phía ngoài.
Tô Yên nằm trên giường, duỗi tay vuốt ve
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639163/chuong-1189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.