Tô Yên vừa đi vào, liền bị nữ bệnh nhân đánh giá trên dưới.
Cô ta hiểu rõ, cười cười
"Đưa cơm cho bác sĩ Tống?"
Tô Yên gật đầu
"Ân"
Ánh mắt cô gái dừng ở hộp cơm trong suốt Tô Yên đang cầm.
Cô ta hất tóc một chút
"Cô không biết?"
"Không biết cái gì?"
"Bác sĩ Tống trước nay đều không ăn cơm ở nhà ăn bệnh viện."
Nói xong, cô gái xua xua tay ý bảo
"Còn nữa, thứ tự đến trước và sau. Cô chờ lần sau đi."
Tô Yên nhìn cơm hộp trong tay, lại nhìn cô gái kia một bộ dáng nắm chắc.
Tô Yên bắt đầu cân nhắc suy nghĩ.
Lại đi mua một phần khác?
Nhưng mà cô lại không có nhiều tiền như vậy.
Bắt xe đi ra ngoài, liền không có tiền đi về.
Ngay lúc đang rối rắm, Tống Du Cảnh đã trở lại.
Hắn mặc áo blouse trắng, giống như vừa mới xem bệnh cho bệnh nhân về.
Trong tay còn nắm ống nghe.
Tống Du Cảnh nhìn phòng khám bệnh mở cửa.
Nguyên bản sắc mặt băng sương, lại càng lạnh hơn.
Hắn đẩy cửa ra.
Còn chưa nói chuyện, liền nghe được thanh âm hờn dỗi của cô gái
" Bác sĩ Tống, anh đã về rồi, còn chưa có ăn cơm đi?"
Tống Du Cảnh mí mắt cũng không nâng một chút.
"Đi ra ngoài."
Cô gái kia đờ người một chút.
Không nghĩ tới mình sẽ bị đối đãi thô bạo đến như vậy.
Cô ta nhịn không được nói
"Bác sĩ Tống, là viện trưởng giới thiệu em ······"
Lời mới nói một nửa, đã bị cắt đứt
"Đi ra ngoài."
Bởi vì Tống Du Cảnh lạnh nhạt bất cận nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639142/chuong-1168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.