Chương trước
Chương sau
Tiểu Hồng thè lưỡi
"Tê tê tê tê tê"
Thật sự!!
Em chỉ ăn chocolate và que kem của Tô Cổ.
Tiểu Hồng nhìn chằm chằm Tô Yên, rất vô tội.
Tô Cổ lắng nghe, mí mắt nhảy dựng.
"Chocolate?"
Tiểu Hồng không hiểu
"Tê tê tê tê tê"
Đúng vậy, không phải cậu đưa cho tôi một miếng chocolate sao?
Chỉ là lúc đó rất nguy cấp.
Nó cảm thấy nhả ra thì lãng phí.
Liền nuốt trọn.
Tầm mắt mọi người dừng trên bụng Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng ý thức được mình đã làm sai điều gì đó.
Thu mình lại.
"Tê tê tê tê tê"
Em không hề biết là đồ vật kia không thể ăn!
Tô Yên sắc mặt tái nhợt, gật gật đầu
"Làm tốt lắm."
Tiểu Hồng còn tưởng rằng mình sẽ bị giáo huấn một trận.
Không ngờ lại được khen.
Nó lén nhìn Tô Yên một cái, xác nhận Tô Yên đang khen ngợi nó.
Lập tức, Tiểu Hồng đắc ý.
"Tê tê tê tê tê"
Em là con rắn lợi hại nhất!
Tô Cổ vươn ngón tay sờ đầu nó
"Ngươi có nhìn rõ thứ đó không?"
Tiểu Hồng mắt sáng long lanh
"Tê tê tê tê tê"
Chocolate!!
Thật là, hỏi nó cũng như không.
Tiểu Hoa nghi hoặc
"Ký chủ, đó là người Minh giới?" Tô Yên lên tiếng
"Ân"
Tiểu Hoa càng nghi hoặc
"Nhưng, người kia tại sao lại không giống người Minh giới?"
Ít nhất không khớp với tư liệu trong tay Tiểu Hoa.
Minh giới là nơi được hình thành giữa đất và trời trong mấy vạn năm gần đây.
Có rất nhiều cách gọi Minh giới trong nhân gian.
Địa ngục, âm phủ.
Từ từ.
Thực chất, Minh giới chính là một hồ nước.
Linh hồn người chết sẽ đi đến nơi đó, tẩy sạch sẽ quá khứ rồi nhảy vào vòng luân hồi, bước vào kiếp sau.
Dần dần, hồ nước đó phát triển càng ngày càng lớn mạnh.
Liền có xưng hô như hiện tại.
Minh giới.
Tô Yên nhớ tới bộ dạng người kia.
Lông mi giật giật, chậm rãi nói
"Đó là người Bất Tử."
Tiểu Hoa mờ mịt
"Cái gì?"
"Không có linh hồn, không già đi, không chết, cũng chẳng thể hồi sinh."
Nhưng người Bất Tử chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Người ta nói họ được tạo nên bởi thiên địa.
Được thiên địa chiếu cố.
Bởi vì họ vĩnh viễn sẽ không chết.
Ai mà không muốn trường sinh bất lão?
Tô Cổ nhíu mày
"Giết không chết?"
Tô Yên lắc đầu
"Có thể giết. Nếu không có giao chiến hoặc không có địch nhân, thì bọn họ sẽ không chết."
Chính vì bọn họ đã chết nên mọi dấu vết ở nhân gian đều đã bị xoá sạch.
Tô Cổ vừa nghe, có thể giết chết.
Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Không nói đến những người Bất Tử khác.
Chỉ riêng tên mà bọn họ vừa gặp kia, giọng điệu hắn ta khinh miệt cuồng vọng, coi thường bọn họ.
Tư thái giống như bề trên.
Tiểu Hồng nuốt đồ của bọn họ, không sớm thì muộn sẽ còn gặp lại.
Chờ đến lúc đó, nếu không thể giết được bọn họ thì Tiểu Hồng sẽ chết.
Đang trò chuyện, Tô Yên dừng một chút
Sau đó, nhìn Tiểu Hoa và Tô Cổ
"Hai đứa không đi học?"
Đề tài chuyển đông cứng.
Làm hai người không kịp đề phòng.
Tiểu Hoa tức khắc héo.
Uỷ khuất nói
"Ký chủ, em có thể nghỉ học được không?"
"Tại sao?"
Lúc trước không phải rất thích sao?
Tiểu Hoa đếm đầu ngón tay
"Em không học được toán, rất khó, em không làm được."
Nói nói, Tiểu Hoa nước mắt lưng tròng.
Làm người thật vất vả quá.
Còn thêm bài tập toán nữa.
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát
"Nếu em không đi học, vậy ở nhà làm cái gì? Chơi với Tống Du Cảnh?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.