Edit: Minh Anh
Beta: Tinh Niệm
Thời gian ba ngày như thoảng qua.
Chờ đến buổi sáng ngày thứ tư.
Lúc tỉnh dậy, Tô Yên theo bản năng duỗi tay định ôm hắn một cái.
Kết quả lại sờ đến một mảnh trống không.
Nàng mở to mắt.
Xung quanh không có một bóng người.
Tô Yên liền ngồi dậy.
Nhìn lên một cái, liền thấy được ở trên bàn đặt một chiếc bình sứ màu trắng.
Nàng rời giường, mặc xong quần áo, sau đó mở cửa, tính toán đi tìm Hoa Vô Khuynh.
Kết quả vừa ra khỏi cửa, liền gặp Ảnh lần nữa.
Ảnh mặc một bộ quần áo màu đen, nói
"Cô nương, trên bàn là thuốc cứu người mà cô muốn."
Tô Yên nhìn ảnh
"Hắn đâu?"
"Giáo chủ không muốn thấy ngài rời đi."
Đại khái là có giáo huấn của mấy ngày trước,lúc Ảnh nói chuyện, cố ý nói thêm là ý của giáo chủ.
Tô Yên nhìn về phía bình thuốc ở trên bàn.
Nàng cầm lấy,nắm trong tay.
"Thuốc này dùng như thế nào?"
"Trộn vào trong nước rồi uống."
"Một bình thuốc này có thể cứu được bao nhiêu người."
"Một trăm người."
Tô Yên nhìn bình thuốc,lại nhìn Ảnh.
Ảnh lên tiếng
"Giáo chủ biết ngài muốn cứu toàn bộ người trong thôn, cho nên cố ý chuẩn bị thuốc này."
Tô Yên gật đầu, nàng không hề nói cái gì, xoay người trở về cất dọn đồ của mình.
Nàng cầm tay nải
"Cáo từ."
Nói xong, vội vã đi ra ngoài.
Ảnh nhìn bóng dáng Tô Yên rời đi, tay nắm chặt thành nắm đấm.
Tô Yên không sai.
Nàng muốn cứu người nên đi nóng vội.
Có gì sai?
Chỉ là giáo chủ... chỉ sợ giáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639093/chuong-1120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.