Edit: Lan Anh
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên để hắn ngồi ở trên tảng đá.
Sau đó nhìn vết thương trên của hắn một chút, còn tốt, không tính là quá nghiêm trọng
"Đi giày vào, về khách điếm thôi."
Dù sao bên này cái gì cũng không có thuốc bôi cho hắn.
Hoa Vô Khuynh thành thành thật thật gật đầu
Sau đó, hắn lôi kéo vạt áo Tô Yên, thực ngượng ngùng nói
"Ta, ta không biết đeo."
Tô Yên nhìn cái chân bị thương của hắn, lại nhớ đến bộ dạng xiêu xiêu vẹo vẹo lúc hắn đi đường.
Đây là bởi vì không biết đeo nên trực tiếp nhét chân vào rồi mặc kệ?
Nàng lấy giày bó màu đen qua.
Đưa cho hắn
"Không sao, em dạy chàng."
Sau đó, Hoa Vô Khuynh liền cầm giày ở đằng kia e thẹn đi vào.
Tô Yên nhìn động tác đi giày của hắn, ngẫu nhiên chỉ dẫn một hai câu.
Nhìn qua cũng thật hài hòa.
Chờ Hoa Vô Khuynh đi giày xong rồi.
Tô Yên đứng dậy, nói
"Đi thôi"
Hoa Vô Khuynh gật đầu, cũng đứng dậy đi theo, sau đó lại vội vàng kéo góc áo của Tô Yên.
Như là sợ bị nàng vứt bỏ vậy.
Tô Yên nhìn động tác của hắn, cũng không cự tuyệt, hai người cứ như vậy đi về khách điếm.
Khi Phong Chỉ cầm mười vạn lượng ngân phiếu trở về, đang muốn gõ cửa liền nghe được bên trong truyền đến âm thanh của Tô Yên
"Đau không?"
Hoa Vô Khuynh ủy ủy khuất khuất khóc nức nở
"Ân, đau."
"Kiên nhẫn một chút, một lát sẽ không đau."
Tô Yên nói xong, Hoa Vô Khuynh khóc nức nở lớn hơn nữa
"Có thể dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639045/chuong-1072.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.