Edit: Đặng Trang.
Beta: Tinh Niệm
Phong Chỉ đi trước, có thể nhìn ra được, nàng ấy đối với vụ án này rất có hứng thú.
Chờ đến khi đứng trước cửa Xuân Lai Lâu, Tô Yên mới biết được, hóa ra Xuân Lai Lâu là một kỹ viện.
Tô Yên quay đầu, nhìn bộ dạng Phong Chỉ sửng sốt đứng ở cửa không biết làm sao giống hệt mình.
Rõ ràng, nàng ấy cũng vừa mới biết.
Hiện giờ là hoàng hôn, đúng vào thời điểm Xuân Lai Lâu mở cửa.
Những tiếng nói yêu kiều, mềm mại của các cô nương ở đây nhộn nhịp vang lên
"Đến a ~~"
"Khách quan, sao bây giờ ngài mới đến thế ~~"
"Người ta nhớ ngài đến muốn chết mất ~~"
Một câu rồi lại một câu, Phong Chỉ ở bên cạnh đứng nghe mà nổi hết cả da gà.
Nàng không thể tin nổi
"Này, đây là kỹ viện người nói đấy sao?"
Phong Chỉ có lẽ là lần đầu tiên thấy cảnh như vậy nên thanh âm có lớn chút.
Dẫn đến sự chú ý của các cô nương ở bên cạnh.
Khi nãy còn uốn eo vẹo lưng, quyến rũ vô cùng, đảo mắt cái đã trợn mắt ghét bỏ người ta
"Đi đi, đi đi, tránh xa một chút, đừng làm chậm trễ chuyện làm ăn của chúng tôi."
Nói xong, một bàn tay cầm khăn lụa bắt đầu đẩy bọn họ ra xa.
Phong Chỉ cũng mắt trắng, cãi lại
"Xùy, bọn ta cũng chả thèm ở chỗ này đâu."
Dứt lời, quay đầu đi.
Hai người lượn qua lượn lại vài vòng, chờ ở bên ngoài Xuân Lai Lâu cho đến khi trời tối hẳn rồi mới vòng đến cửa sau.
Phong Chỉ nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639030/chuong-1054.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.