Edit: Đặng Trang.
Beta: Tinh Niệm
Phun ra một ngụm máu tươi.
Nội lực trọng thương.
Xung quanh, năm người đệ tử của Phi Yến tông, mới khi nãy khí thế còn rất kiêu ngạo vậy mà giờ đây tất cả đều ngã trên mặt đất, chỉ còn lại những tiếng kêu rên.
Đôi mắt Phong Chỉ nhìn Tô Cổ đều sắp phát ra ánh sáng.
Nháy mắt liền ôm lấy cánh tay của Tô Yên
"Cô nương, đây là đệ đệ của cô à?"
Tô Yên không nói tiếng nào, muốn rút cánh tay mình ra.
Không biết như thế nào mà Phong Chỉ ôm rất chặt, rút mãi vẫn không ra.
Nàng đáp
"Ừm."
Phong Chỉ vội vàng hỏi
"Vậy, vậy đệ đệ ngươi mấy tuổi rồi? Tên là gì thế?"
"Tô Cổ, năm nay có một ······"
Nàng vốn định nói hơn một ngàn tuổi.
Nghĩ đến tuổi tác ở thế giới này, Tô Yên hỏi ngược lại
"Cô cảm thấy hắn bao nhiêu tuổi rồi?"
Phong Chỉ vươn tay
"Mười tuổi? Mười một tuổi?"
Tô Yên gật đầu
"Ừ, mười một tuổi."
Phong Chỉ nhìn Tô Cổ mà trái tim như muốn tan chảy
"Đệ đệ của cô thật đáng yêu, có thể bảo hắn gọi ta là tỷ tỷ không? Ta muốn làm tỷ tỷ của hắn?"
Tô Yên không trả lời, chỉ hỏi thăm
"Vết thương của cô khỏi rồi?"
Phong Chỉ nhìn bả vai của mình.
Cúi đầu, móc một lọ thuốc trong hầu bao của mình ra.
Trên thân lọ thuốc kia được điêu khắc hoa văn, hình như là một cái lọ bằng bạc.
Nhìn qua, dáng vẻ rất không tầm thường.
Nàng lấy một viên thuốc rồi nuốt vào.
Không trong chốc lát, sắc mặt Phong Chỉ đã tốt hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639028/chuong-1052.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.