Editor: Đặng Trang
Beta: Tinh Niệm
Cô phản ứng lại thật mau, lắc đầu
"Không có. Em có sức lực vô hạn, sẽ không mệt."
Thời Thù câu môi, ngậm ý cười
"Tiểu Quai thật lợi hại."
Kết quả hắn mới vừa khen xong một câu, sau đó đặt Tô Yên lên trên sô pha.
Đảo mắt cả người hắn đều rất mệt mỏi, dựa vào trên người cô.
"Tiểu Quai ~"
Âm thanh thật câu người.
"Ừ?"
"Đóng phim rất mệt."
Tô Yên gật đầu, cô đang muốn nói, phải kiên trì, cố gắng nỗ lực.
Kết quả, người nào đó nói tiếp một câu
"Tiểu Quai nuôi anh đi."
Tô Yên nghe, chớp chớp mắt.
Trầm mặc.
Sau đó, tay vịn lấy chỗ tay cầm của sô pha.
Chỉ nghe thấy "răng rắc" một tiếng.
Lớp da thật trên ghế sô pha bị rách ra.
Cô hoàn hồn, thu tay lại.
Tay có chút không biết nên để chỗ nào.
Thời Thù nhìn bộ dạng lúng túng của cô, kéo tay cô qua, ở giữa lòng bàn tay của cô nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn.
Rồi cứ giữ tay cô như vậy, không buông.
Hắn đợi hơn nửa ngày, mãi không thấy câu trả lời từ Tô Yên.
Hắn nhìn Tô Yên
"Không muốn nuôi anh?"
Hắn đang muốn nói, nếu em không muốn nuôi anh, anh đây sẽ nuôi Tiểu Quai.
Nhưng kết quả lời vẫn còn chưa ra khỏi miệng.
Vẻ mặt Tô Yên đã vô cùng rối rắm
"Em đang còn nợ, không có thừa tiền để nuôi anh."
Thời Thù sửng sốt.
Tô Yên nghiêm túc nói
"Nhưng mà, em sẽ nỗ lực trả nợ."
Nói xong, lại cảm thấy chính mình chủ động nói việc mình đang thiếu rất nhiều tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638946/chuong-972.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.