Edit: Bảo trang
Beta: Tinh Niệm
Thứ mình vừa mới ăn kia, chính là giải dược?
Tô Yên nhìn hắn
"Vậy mà còn lừa ngủ."
Phượng Dung cười
"Ân, không có cách nào, đành phải ra hạ sách này."
Một bộ dáng đáng tiếc.
Tô Yên nhìn Phượng Dung câu môi cười.
Cô có chút hoảng hốt.
Luôn cảm thấy, hắn ngủ một giấc, liền không giống trước kia.
Cô lẩm bẩm lên tiếng
"Đại Ngư?"
Sắc mặt Phượng Dung không có biến hoá gì, nghi hoặc hỏi
"Cái gì?"
Tô Yên lắc đầu, nói sang chuyện khác
"Em phải về chung cư một chuyến."
"Anh đi cùng em."
"Em có thể đi một mình."
"Luyến tiếc không muốn tách em ra."
Hắn ghé đầu vào bả vai Tô Yên.
Không kiêng nể gì bá chiếm lấy cô.
Hơn phân nửa thân mình đều đè ở trên người cô
Tô Yên
"Em đi một lát liền trở về."
Cô nói.
Rốt cuộc Phượng Dung lên tiếng
"Hồng Dạ đưa em đi."
Lúc này Tô Yên không có cự tuyệt, gật đầu
"Được"
Đồng ý xong, Tô Yên đi ra ngoài.
Chờ đến khi thân ảnh Tô Yên hoàn toàn biến mất.
Người ngồi trên sô pha, mặt mày buông xuống.
Hồi lâu sâu, âm thanh sâu kín "Tiểu Quai."
Hắn nhắm mắt lại, ngậm ý cười lắc đầu.
Không nghĩ tới hắn vừa mới đi tới, đã thiếu chút nữa bị nhận ra.
Cô là ngày càng hiểu biết hắn, ngày càng để ý hắn?
Nghĩ như vậy, đồng chí "Phượng Dung" tâm tình thực tốt.
A, không nên kêu Phượng Dung,
Hẳn là kêu Quân Vực.
Nhưng mà lúc này đây có chút khác với dĩ vãng.
Bất quá, chuyện đó có quan hệ gì với hắn đâu?
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638867/chuong-891.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.