Edit: Tinh Niệm
Chứng tỏ Lan Chi cũng là có chút tài năng, nhưng lại gặp phải Cơ Ngọc
Vừa thấy thì giống như là một đóa hoa vô hại.
Nhưng lại toàn thân kịch độc.
Chạm vào một chút, thì phải trả giá đại giới.
Nhưng cũng còn tốt.
Điều làm Lan Chi yên tâm nhất đó là, đóa hoa này, một lòng tất cả đều ở trên người tiểu hầu gia.
Nàng nhìn ra được, Cơ Ngọc là thật sự để ý tiểu hầu gia.
Chuyên chú đến từng chỗ nhỏ.
Có độc thì làm sao, hắn cũng sẽ cẩn thận che chở tiểu hầu gia.
Đảm bảo nàng bình an.
Vậy liền đủ rồi.
Chỉ trong chốc lát, Tô Yên đã trở lại.
Lúc đẩy cửa ra đi vào.
Trên đầu nàng thấm mồ hôi, đứng ở cửa sân.
Cơ Ngọc đứng ở chỗ hành lang dài, hai người nhìn nhau.
Tô Yên yên lặng duỗi tay, sờ sờ eo.
Cơ Ngọc nhìn động tác của nàng, trong mắt hiện lên ý cười.
"Tiểu hầu gia."
Hắn đi qua, ôm Tô Yên vào trong lòng.
Tô Yên ghé vào trong ngực hắn, rầu rĩ ra tiếng
"Buổi tối hôm nay, muốn phân giường ngủ."
Cơ Ngọc ngẩn người
"Vì sao?"
"Làm lụng vất vả quá độ, muốn nghỉ ngơi một chút."
"Cơ Ngọc muốn hầu hạ tiểu hầu gia đi vào giấc ngủ."
"Không cần."
"Cần."
"Không cần"
"Vậy hôm nay, Cơ Ngọc chỉ thay tiểu hầu gia làm ấm giường, hầu hạ tiểu hầu gia xong, Cơ Ngọc liền đi, được không?"
Cơ Ngọc ở vào thế yếu, nghe liền cảm thấy đau lòng.
Tô Yên do dự một cái chớp mắt
"Vậy được rồi."
Nàng đồng ý.
Cơ Ngọc trong mắt ý cười gia tăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638820/chuong-844.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.