Editor: Tịnh Uyển
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên nghe lời Lan Chi, không nói gì thêm.
Chỉ là cúi đầu xuống, nhanh chóng ăn bánh.
Chờ cơm nước xong.
Nàng đứng dậy.
"Đi thôi."
Lan Chi dò hỏi
"Tiểu hầu gia, chúng ta đi chỗ nào ạ?"
"Tìm Cơ Ngọc."
"Vâng"
Lan Chi đồng ý.
Chờ đến khi Tô Yên đứng dậy, cùng Lan Chi đi ra ngoài.
Vì hôm qua trời mưa, không khí tươi mát hơn rất nhiều.
Có chút mát mẻ.
Nàng mới vừa đi đến cửa, nghe thấy âm thanh từ bên trong truyền ra
"Cơ Ngọc năm nay bao nhiêu tuổi? Đã từng có hôn phối chưa?"
Âm thanh hờn dỗi, vừa nghe liền biết là ai.
Muội muội Tô Yên, Tô Đào.
Vừa bước vào, nhìn thấy ở chỗ hành lang, Cơ Ngọc đang ngồi trước đàn cổ.
Mặc một thân áo màu xanh nhạt, lịch sự văn nhã như một thư sinh.
Bên cạnh hắn, Tô Đào đang mặc một thân áo lụa màu hồng, cơ thể di chuyển gần như muốn dán lên người Cơ Ngọc.
Không biết chuyện gì đã xảy ra, sợi dây của đàn cổ vướng trúng sợi tơ trên người Tô Đào.
Quấn nó rơi xuống.
Lộ ra bả vai trắng nõn.
Tô Đào kinh hô một tiếng
"A!"
Vừa kêu lên, vừa muốn trốn vào trong lòng Cơ Ngọc.
Cơ Ngọc nghiêng người tránh sang một bên,
"Cô nương, xin tự trọng."
Ngay khi năm chữ này rơi xuống, sắc mặt Tô Đào lập tức trở nên đỏ bừng.
Như thể thẹn quá thành giận, đứng lên, dùng vạt áo che lại ngực mình. "Ngươi, tên thư sinh này, nói chuyện kiểu gì vậy?"
Cơ Ngọc ngẩng đầu lên, ánh mắt thấy được Tô Yên đang đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638786/chuong-810.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.