Edit: changee
Beta: Tinh Niệm
Tiểu Hoa còn chưa kịp phong bế lỗ tai đã nghe được âm thanh câu nhân khàn khàn kia, nghe đến tâm thần run lên.
Ây da, nó vẫn là một đứa bé trai đó nha.
Bởi vì hôn môi, khuôn mặt Tô Yên có chút phiếm hồng.
Hắn gọi một tiếng
"Ân nhân, có muốn ta?"
Tô Yên rầm rì một tiếng
"Muốn."
Khi hắn nói chuyện, quần áo rơi rụng, vạt áo rộng mở.
Hôn môi càng trở nên dục niệm.
Hắn ngậm tai nàng, khóe môi tràn đầy ý cười, lên tiếng dò hỏi
"Hôm đó, vì sao ân nhân phải giết ta?"
Tô Yên đầu óc hỗn độn, thành thật trả lời
"Ta cũng không muốn, nhưng là, không thể không làm, bằng không sẽ xảy ra chuyện."
Nàng chậm rì rì lên tiếng.
Ghé vào ngực Hoa Khuynh.
Tóc rũ rượi, che khuất bờ vai nõn nà.
Hoa Khuynh tiếp tục hỏi
"Lúc ta bị thương, ân nhân lại làm cái gì?"
Tô Yên buông mí mắt, dựa vào hắn, ngoan ngoãn nói
"Không có làm gì a."
Hoa Khuynh
"Nàng vì ta mà hỗn loạn linh khí, có phải hay không?"
Tô Yên gật đầu
"Ân, chàng lôi kéo tay ta, còn không cho ta đi. Còn xé hỏng quần áo người ta mất rồi."
Tựa hồ, điểm chú ý của hai người không quá giống nhau.
Hoa Khuynh ấn nàng, hôn lên đôi môi hồng nộn kia.
Một chút một chút gặm nhấm.
Hắn thực dùng sức.
Quả nhiên, không phải ảo giác.
Quả nhiên là nàng.
Muốn đả thương hắn, rồi sợ hắn xảy ra chuyện??
Hoa Khuynh không ngốc, có một số việc, ngày thường ở chung, luôn dễ dàng phát hiện.
Nàng như là, cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638738/chuong-763.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.