Edit: thuha5802
Beta: Tinh Niệm
Sau đó cuối cùng nói một câu
"Nhanh lên"
Nói xong, cô liền rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
······
5 ngày sau, tình huống Diệp Tiêu cơ bản đã ổn định, được chuyển qua phòng bệnh bình thường.
Tuy rằng Diệp Tiêu không có tiền, nhưng lão bà của hắn tài lại là người quyền cao chức trọng.
Để Diệp Tiêu vào phòng bệnh VIP.
Diệp Tiêu sau khi khôi phục ý thức, vẫn luôn thấp thỏm.
Lúc ấy ở phòng cấp cứu, Tô Yên nói hắn đều nghe được.
Cô nói, chỉ cần hắn dưỡng thương cho tốt, cô có khả năng sẽ tha thứ cho hắn.
Nhưng, cô vẫn luôn không tới.
Tới giữa trưa vài ngày sau.
Tô Yên rốt cuộc tới phòng bệnh.
Cô mặc một thân quân trang, đi vào phòng bệnh.
Đối diện cùng Diệp Tiêu nằm ở trên giường bệnh.
Cô nhìn hắn
"Cự tuyệt trị liệu?"
Diệp Tiêu cúi đầu, không dám nhìn cô.
Nhưng cắn cắn môi, vẫn là lên tiếng
"Ân."
Thanh âm rầu rĩ, còn thực ủy khuất.
Tô Yên để quân mũ trong tay lên tủ, đi đến trước giường bệnh.
"Anh không phối hợp trị liệu, anh còn ủy khuất?"
Diệp Tiêu lông mi đen nhánh run rẩy, cúi đầu nói
"Em không tới."
Tô Yên nhìn hắn
"Em không tới anh liền không trị?"
Diệp Tiêu hơi há mồm, một câu cũng nói không nên lời.
Cuối cùng ngậm miệng, không có nói chuyện. Chỉ là cúi đầu, bộ dáng khổ sở.
Tô Yên nhìn hắn một cái, từ mép giường đi ra ngoài.
Diệp Tiêu cho rằng cô rời khỏi, biểu tình hoảng loạn.
Dưới tình thế cấp bách, dây đằng màu xanh lục từ trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638680/chuong-707.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.