Chương trước
Chương sau
Edit: Tinh Niệm
Tô Yên
"Tiểu Hoa Thông minh, nâng hành lý ở cửa đến phòng ngủ đi, có thể làm được không?"
Người máy Tiểu Hoa không biết từ chỗ nào chạy ra.
Khi nó nhìn hành lý ở cửa, giọng nam điện tử non nớt phát ra
"Tích ————, hệ thống 210 chỉ có thể nâng lên vật phẩm có trọng lượng 1 kg. Vật phẩm trước mắt nặng 2.5 kg, thực xin lỗi, 210 Tiểu Hoa vô pháp hỗ trợ."
Nói xong xoay người, một chút cũng không do dự rời đi.
Diệp Tiêu vốn dĩ có chút co quắp.
Bị Tiểu Hoa nói làm cho càng hoảng.
"Không, không sao, anh tự mình nâng."
Nói xong, khom lưng liền đi nâng hành lý.
Tô Yên bên cạnh duỗi tay ngăn lại.
Một bàn tay nắm tay hắn, một bàn tay khác nhấc hành lí lên.
Một người đi hai bước đều mệt đến thở dốc, khiêng hành lý?
Vẫn là thôi đi.
Mặt khác một bên, Tiểu Hoa bởi vì vừa mới có được thân thể.
Cho dù là người máy, nó cũng phi thường vui vẻ cùng hưng phấn.
Nhưng mà, lần đầu tiên biến thành đồ vật.
Có chút không khống chế được.
Tô Yên mới vừa đem hành lý đặt tới trong phòng, ở bên ngoài liền truyền đến ầm một tiếng.
Tiếng thét chói tai của Tiểu Hoa vang lên.
Không chỉ như thế, toàn bộ hệ thống phòng ngự của nhà ở đều bắt đầu phát ra cảnh báo từ bốn phương tám hướng.
Tô Yên vừa đi ra ngoài, liền thấy nửa thân mình Tiểu Hoa đang ở bên ngoài cửa sổ.
Thủy tinh nát đầy đất.
Tiểu Hoa
"Ký chủ ~ cứu mạng ~~~ ký chủ, em sợ độ cao, a a a a, thật cao aaaa ~~~"
Tô Yên ấn tắt hệ thống phòng ngự, đóng cửa.
Sau đó, túm Tiểu Hoa từ giữa không trung đến trong phòng.
Tiểu Hoa dùng hai tay của người máy ôm đùi Tô Yên
"Ô ô ô ô, làm em sợ muốn chết, ký chủ ~~~, muốn ôm một cái ~~"
Giọng nói yếu ớt, run run, nhìn qua bộ dáng vừa ngốc vừa vô dụng.
Triệu Lâm nghe được tiếng cảnh báo vội vàng chạy vào
"Thượng tướng, ngài không sao chứ?"
Tô Yên ấn đầu hệ thống 210, đẩy người máy từ gót chân mình ra.
Đi qua phòng khách, lúc này mới nói
"Không có việc gì, người máy gia dụng đâm vào cửa sổ."
Triệu Lâm nhìn thoáng qua, phát hiện người máy kia có điểm lười biếng.
Chẳng những không nhanh thu thập vụn thủy tinh, còn ở đó liên tiếp khóc cái gì?
Thế giới này người máy đã cực kỳ nhân cách hóa, nhưng nó có phải quá dư thừa cảm xúc hay không??
Sau đó, Triệu Lâm nói "Thượng tướng có cần đổi một người máy gia dụng cao cấp hơn không? Nghe nói gần đây mới ra một cái....."
Hắn còn chưa nói xong.
Hệ thống người máy 210 Tiểu Hoa Vừa mới ở bên cạnh khóc lóc, đã xoay bánh xe chạy tới trước mặt Tô Yên.
Lại lần nữa ôm lấy đùi cô
"Đừng vứt bỏ Tiểu Hoa mà, Tiểu Hoa sẽ nghiêm túc làm việc."
Tô Yên lại một lần nữa, ấn đầu Tiểu Hoa để nó dịch ra khỏi người mình.
"Đi làm việc."
Tiểu Hoa ủy khuất ba ba.
Vừa khóc "Hức hức hức" vừa chạy tới chỗ vụn kính.
Diệp Tiêu ở trong phòng, kết quả là phòng khách chỉ còn lại có Tô Yên cùng Triệu Lâm.
Triệu Lâm biểu tình trở nên nghiêm túc.
Hắn thẳng tắp đứng ở bên cạnh Tô Yên, nói
"Thượng tướng, một đám người đánh lén ở bệnh viện quân khu đã điều tra rõ ràng.
Là người Tôn Hi thiếu tướng phái tới, mục đích bọn họ là muốn bắt Diệp Tiêu tiên sinh đi."
Tô Yên gật đầu, kết quả này cô đã dự kiến.
Cô ngồi ở trên sô pha, trầm mặc trong chốc lát, nói
"Đưa quà nhận lỗi qua, Tôn Vô Thịnh có thu không?"
"Thu, thuộc hạ tự mình đưa đi. Tôn Vô Thịnh thực kinh ngạc, thuộc hạ không nói thêm gì, hắn giống như thật cao hứng."
Tô Yên gật đầu, chậm rãi nói
"Tôn Vô Thịnh là anh trai ruột của Tôn Minh thượng tướng, mười năm qua vẫn luôn là quân hàm thiếu tướng.
Mà đệ đệ của hắn chẳng những là thượng tướng, lại còn là gia chủ.
Vinh quang đều ở trên người Tôn Minh, mà hắn vẫn luôn không được coi trọng.
Hiện giờ cậu tới cửa xin lỗi, đại biểu chính là ta, hắn tự nhiên là thụ sủng nhược kinh."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.