Edit: Tinh Niệm
Rốt cuộc, đối diện bên kia Bạc Vũ ra tiếng
"Loại hương vị ngọt ngấy này, cũng thật chán ghét."
Nói xong, cô ta đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Yên
"Cô càng làm cho tôi chán ghét."
Giọng nói còn mang theo một cỗ âm ngoan.
Tô Yên thanh âm nhạt nhẽo
"Cùng đường rồi nên tính toán tới giết ta để ngăn cản mạt sát sao?"
Bạc Vũ hừ lạnh một tiếng, một lưỡi dao mỏng như cánh ve xuất hiện ở bàn tay cô ta
"Còn tính là có chút đầu óc."
Nói xong, Bạc Vũ từng bước một đi về phía Tô Yên
"Cô có thể đi đến hiện tại, là bởi vì vận khí, mà không phải là cô mạnh hơn tôi."
Tô Yên nâng mắt lên, không có phản bác lời cô ta, chỉ là nói
"Cô đánh không lại ta."
Bạc Vũ cười nhạo
"Cô quá tự đề cao mình rồi."
Đánh không lại?
Lang bạt qua nhiều vị diện như vậy, công phu trên tay, từ trước đến nay đều là át chủ bài cuối cùng của cô ta.
Cũng là thứ cô ta tự hào nhất.
Giết người, chính là so ai tàn nhẫn hơn.
Sau đó, liền nghe Bạc Vũ nói
"Đi tìm chết đi."
Giọng nói vừa dứt, hai người giao triền đánh nhau.
Bạc Vũ thủ pháp quỷ dị, ngón út nhanh chóng xẹt qua cổ Tô Yên.
Lạch cạch.
Tô Yên nắm lấy cổ tay cô ta. Tiếp đến, ngón cái dùng sức, ấn xuống phía dưới.
Chỉ nghe lạch cạch một tiếng, thanh âm thanh thúy đứt gãy.
Tô Yên sắc mặt như cũ không có gì biến hóa.
Mà Bạc Vũ đồng tử lại đang kịch liệt co rút lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638619/chuong-647.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.