Edit: Tinh Niệm
Tô Yên không nói gì, chỉ là nhìn ngoài cửa sổ xe.
Cả một đường yên tĩnh còn có một chút xấu hổ, rốt cuộc xe chạy tới nơi.
Vừa xuống xe, Tô Yên một đường chạy chậm đến chỗ ở của mình.
Trịnh Diệu theo sát ở phía sau Tô Yên.
Còn chưa vào cửa, liền nghe được bên trong truyền đến tiếng đồ vật bị đập phá cùng với thanh âm chửi mắng hỗn loạn.
"Cmn, lão tử nuôi một con sói mắt trắng, thật là giỏi a."
"Nhìn xem nó ăn, nó ở như thế này mà để cho em trai sắp chết đói.
Tôi sao lại có đứa con ích kỷ như thế?"
Một người đàn ông trung niên, râu ria xồm xoàm hùng hùng hổ hổ gào thét.
Mà ở bên cạnh ông ta, còn có một người phụ nữ mặc áo in hoa, cao lớn vạm vỡ, vừa bận rộn nhét đồ đạc vào trong túi, vừa phụ họa.
"Đúng vậy, quả nhiên là nữ đại bất trung lưu* mà.
Còn chưa có gả chồng đã trở mặt không nhận người nhà.
Này nếu gả ra ngoài, còn thế nào nữa??"
*Con gái lớn không thể giữ trong nhà
Trong phòng bị lục đến tứ tung ngang dọc.
Những đồ sứ trang trí cũng bị quăng ngã đầy đất.
Mảnh vụn thủy tinh bay khắp nơi.
Tôn Tình đứng ở cửa lo lắng suông, cũng không dám đi lên cản.
Cho đến khi Tô Yên chạy vào.
Tôn Tình vừa thấy Tô Yên, càng sốt ruột
"Sao cậu lại trở lại??
Ba mẹ cậu còn đang tìm cậu đó, còn nói muốn đưa cậu về, không cho cậu đi học."
Tô Yên vừa nhìn bốn phía, vừa vươn tay vuốt lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638601/chuong-629.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.