Edit: Tinh Niệm
Tô Yên đặt rổ hoa quả trên bàn.
Ra tiếng
"Anh đỡ hơn chút nào chưa?"
Bạc Phong thanh âm cứng rắn
"Không chết được."
Đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện với cô từ sau khi xảy ra tai nạn.
Khẩu khí lạnh như băng.
Tô Yên không nói nữa, chỉ ngồi ở chỗ đó cùng hắn.
Y tá mỗi một giờ sẽ tiến vào một lần, đo nhiệt độ cơ thể, kiểm tra tình trạng.
Mà mỗi một lần tiến vào, đều cảm thấy độ ấm phòng bệnh này, càng ngày càng giảm.
Tô Yên không nói lời nào, Bạc Phong cũng không nói.
Bạc Phong bởi vì vẫn luôn truyền dịch dinh dưỡng, cho nên dù hắn cứ ngồi ngốc cả ngày, cũng sẽ không cảm thấy đói.
Nhưng Tô Yên lại khác, một khi thời gian ăn cơm tới thì sẽ đói.
Nhìn đồng hồ, đã 12 giờ.
Cô đứng lên, ra tiếng
"Anh muốn ăn cơm không?"
"Không đói bụng."
Hắn lạnh như băng nói.
Tô Yên gật gật đầu, đi ra ngoài.
Hắn biết cô đi ăn cơm.
Biết một lát nữa cô sẽ trở về.
Nhưng vừa thấy cô rời đi, trong lòng liền bắt đầu bực bội.
Không, là táo bạo.
Tính tình liền bắt đầu tức giận.
Dù hắn cố nén, nhưng mà tầm mắt thường thường nhìn về phía cửa. Nhìn xem cô đã trở về hay chưa.
Một giờ đi qua.
Cô còn chưa trở về.
Bạc Phong nhấp môi, sắc mặt lạnh như băng.
Hai giờ trôi qua, cô vẫn không quay lại.
Bạc Phong sắc mặt bắt đầu trở nên có chút khó coi.
Hai tiếng rưỡi sau, Tô Yên trở lại.
Cô bưng một chén cháo gạo kê, đi đến trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638589/chuong-617.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.