Edit: Tinh Niệm
Tần Cầm cười ngửa tới ngửa lui, thậm chí cười đến mức dựa người vào chiếc xe bên cạnh.
Cô ta vừa cười vừa nói
"Từ khi mạt thế xảy ra, tôi lâu lắm rồi chưa nghe qua chuyện nào buồn cười nào như vậy, ha ha ha ha ha"
Những người đứng bên cạnh Tần Cầm, tất cả đều không thể tưởng tượng nhìn Tô Yên.
Thạch Đầu đang muốn khuyên bảo, bỗng nhiên Tần Cầm cản lại, không cho hắn nói chuyện.
Tần Cầm trên mặt mang theo mỉm cười
"Được a, đến đây đi, nhưng mà tôi nói trước, quyền cước không có mắt, đánh cho cô thành tàn phế, cũng đừng nên trách tôi."
Tô Yên gật đầu, sau đó chậm rì rì từ trên thùng đựng hàng đi xuống.
Cho đến khi đến trước mặt Tần Cầm
"Có cần dùng vũ khí không?"
Thạch Đầu nhìn trận chiến này đã vận sức chờ phát động, cũng không có cách nào khuyên can, chỉ có thể bất đắc dĩ ra tiếng
"Không cần vũ khí đâu, chỉ đánh vài chiêu là được rồi."
Tần Cầm cười lắc đầu
"Thạch Đầu, chỉ đánh vài chiêu? Sao cậu nói thế được? Chúng ta giao chiến, chính là không chết không ngừng."
Cô ta nói xong, ánh mắt lại lần nữa dừng ở trên người Tô Yên.
Thạch Đầu che lại cái trán.
Lúc nhìn về phía Tô Yên, chỉ cảm thấy tiếc hận.
Hắn xác thật là rất thưởng thức Tô Yên, đặc biệt là đêm qua khi cô bắn phát súng kia, một người bình thường, sau khi nổ súng còn có thể trấn định như vậy.
Gan dạ sáng suốt đúng là rất hiếm có.
Nhưng mà, có chút xúc động.
Thạch Đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638515/chuong-544.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.