Edit: Tinh Niệm
Tô Yên vừa nghe, trước mắt sáng ngời, đút càng hăng hái.
Ân, hóa ra đút hắn một bữa cơm đã có thể có một ngôi sao??
Kết quả là đút càng lúc càng nhanh.
Tiểu thái giám hầu hạ ở bên cạnh yên lặng cúi đầu, không nỡ nhìn thẳng.
Hắn hầu hạ Vương gia lâu nhất, cũng biết Vương gia ăn cơm từ trước đến nay đều thong thả ung dung.
Đặc biệt là mỗi lần Tô Yên cô nương cùng Vương gia ăn cơm, luôn có thể để cho người khắc sâu ấn tượng.
Một người ăn ngấu nghiến, một người không nhanh không chậm.
Nhưng hôm nay.... này Tô Yên cô nương là coi Vương gia trở thành chính mình mà đút sao?
Một đũa tiếp theo một đũa, Tô Yên cô nương đút đến cao hứng, Vương gia thế nhưng cũng mừng rỡ để nàng đút.
Vương gia không sợ nghẹn ư?
Ăn một hồi lâu, rốt cuộc Tô Yên không đút nữa, về vị trí của mình.
Cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
Ăn ăn, bỗng nhiên nhớ tới cái gì.
Nói với tiểu thái giám bên cạnh
"Đêm qua ta phân phó ngươi hầm thuốc đâu?"
Tiểu thái giám nói
"Hồi cô nương, đã hầm từ sáng rồi ạ, hiện giờ có thể uống."
Tô Yên gật đầu, nhẹ nhàng thở ra
"Mang lại đây đi."
"Vâng, cô nương."
Sau đó, tiểu thái giám liền đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, bưng một chén nước canh tới.
Tiểu thái giám hành lễ
"Cô nương"
Tô Yên trực tiếp đứng lên, đi qua tiểu thái giám kia, bưng nước canh, đặt đến trước mặt Vũ Văn Húc.
"Còn ấm, chàng mau uống đi."
Trên mặt nàng lộ ra ý cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638492/chuong-521.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.