Edit: Tinh Niệm
Tô Yên nhìn Hiên Viên Thanh rời đi, chỉ cảm thấy không thể hiểu được lời hắn nói.
Nàng nắm khăn tay.
Mới vừa trở lại trước mặt Vũ Văn Húc.
Liền nghe thanh âm hắn
"Bẩn"
Nhàn nhạt thanh âm, nghe không ra hỉ nộ.
Tô Yên nghi hoặc
"Ân?"
Cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy hắn mở tay ra.
Ngón tay hắn thon dài, khớp xương rõ ràng, rất đẹp, cũng thực sạch sẽ.
Tô Yên mờ mịt
"Chỗ nào bẩn?"
Hắn không nói, chỉ là giương tay.
Thấy hắn để ý như vậy, nàng đem khăn trong tay đưa cho hắn
"Chàng lau đi?"
Trong chốc lát, đã có động tác.
Hắn duỗi tay, tiếp nhận khăn tay kia.
Động tác thong thả ung dung chà lau.
"Đi thôi, đi ăn cơm."
Tô Yên vừa nghe thấy ăn cơm, cũng liền đẩy hắn đi đến trong viện.
Không có quan tâm chuyện khăn tay.
Kết quả là, từ đó, Tô Yên không còn thấy cái khăn tay kia nữa.
Ăn cơm trưa.
Đối với Tô Yên mà nói, mặc dù hiện giờ đã khôi phục ký ức, đây cũng là một chuyện thực vui vẻ.
Chờ đến khi nàng cơ hồ tiêu diệt hết hai phần ba tất cả đồ ăn trên bàn, mới phát hiện Vũ Văn Húc không ăn được bao nhiêu.
Nàng ngừng động tác ăn cơm lại.
Nhìn đĩa cải thìa trước mặt hắn.
"Không đói bụng?"
Trong miệng nàng còn có đồ ăn, hỏi ra thanh âm cũng mơ hồ.
Vừa nói, một bên gắp một ít cải trắng đặt vào trong chén sứ trước mặt hắn.
Vũ Văn Húc nâng đũa lên, há miệng ăn vào.
Nhưng là nhìn qua, bộ dáng không mấy phấn chấn.
Nàng nghiêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638487/chuong-516.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.