Chương trước
Chương sau

Vũ Văn Húc vẫn luôn rũ mắt không nói gì, bắt đầu ngẩng đầu lên, một phen nắm lấy tay Tô Yên.
Hắn con ngươi sâu kín
"Sau khi ta ngủ, nàng sẽ đi chỗ nào? Có ký ức hoàn chỉnh, có phải muốn trở về nơi ở vốn có của nàng hay không?"
Sắc mặt hắn tái nhợt suy yếu, nhưng lại gấp gáp nhìn chằm chằm nàng.
Lực đạo nắm chặt tay nàng rất lớn.
Phảng phất chỉ cần nàng nói ra một câu không xuôi tai, hắn sẽ không bao giờ để nàng rời khỏi nơi này.
Tô Yên chớp chớp mắt, nhìn bộ dáng hắn cứng đờ chật vật.
"Sẽ không rời đi."
Nàng nghiêm túc trả lời.
Vũ Văn Húc môi mỏng nhẹ nhấp.
Sống lưng cứng đờ thoáng thả lỏng.
Tô Yên vỗ vỗ tay hắn, ra tiếng
"Chàng không thể dùng sức, sẽ liên lụy đến miệng vết thương."
Sau đó, lực đạo Vũ Văn Húc thật sự thả lỏng ra.
Thuận theo ý Tô Yên, nằm ở trên giường.
Nhìn hắn nằm yên ổn, nàng đứng lên muốn rút tay mình ra.
Nhưng mà, lực đạo kia lại lần nữa chợt tăng thêm.
Hắn ánh mắt đen nhánh, mang theo bướng bỉnh.
Tô Yên quơ quơ phương thuốc trong tay
"Ngự y nói, chàng phải uống thuốc mới có thể bình phục."
Hắn vẫn luôn trầm mặc, cả nửa ngày sau, mới ra tiếng
"Việc đó, có thể cho hạ nhân đi làm."
Nàng nhìn tay mình bị nắm.
Rất muốn nói, dù cho nàng không làm, thì cũng không thể vẫn luôn nắm như vậy a.
Nhưng giật giật môi, nhìn bộ dáng hắn không chịu buông tay thỏa hiệp, đã đoán được quang cảnh của mình sau khi nói ra lời này.
Kết quả là....thỏa hiệp.
"Được" Bên ngoài có tiểu thái giám đi vào.
Tiếp nhận phương thuốc kia, liền vội vàng đi bốc dược, sắc thuốc.
Tô Yên ngồi ở mép giường, vẫn không đi.
Còn thật sự tùy ý hắn bắt lấy tay mình.
Vũ Văn Húc mất máu quá nhiều, dù hắn muốn tỉnh táo cũng vô dụng.
Một nén nhang sau, rốt cuộc vẫn là nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Tô Yên nhìn gương mặt kia.
Tuấn mỹ vô cùng.
Mặc dù hiện giờ sắc mặt tái nhợt, cũng không che lấp được nét tuấn mỹ của hắn.
Một lúc sau, nàng vươn tay.
Chạm nhẹ vào khuôn mặt hắn.
Rốt cuộc, có xúc cảm chân thật.
Ưm, trong trí nhớ, là hắn.
Từ sau khi Tô Yên khôi phục ký ức, nàng vẫn luôn nhớ rõ thời điểm lúc trước cùng hắn ở chung.
Chỉ là, lại không có cảm giác chân thật.
Trong trí nhớ, rốt cuộc cũng chỉ là trong trí nhớ. Nàng không có cách nào để chính mình giống với Tô Yên không có ký ức kia.
Khi nàng bị công chúa kia bắt cóc. Nhìn hắn không chút do dự nâng lên chủy thủ tự đâm bản thân.
Tâm không thể ức chế nhảy dựng, thân thể luôn đi trước ý thức, tránh thoát dây thừng, trực tiếp chạy tới ngăn hắn lại.
Cho tới bây giờ, nhìn hắn bị thương, sắc mặt tái nhợt ngã vào trên giường.
Trong lòng cái loại này bực bội nặng nề đang nhắc nhở, nàng... ân, là thích hắn.
Không muốn nhìn thấy hắn suy yếu bị thương.
Rốt cuộc, Tô Yên có ký ức cùng với đồ tham ăn Thao Thiết Tô Yên, tình cảm bắt đầu dung hợp.
Nhưng nếu muốn nàng khóc lóc làm nũng cầu ôm một cái, những việc đó, nàng làm không được.
Nghĩ tới đây, nàng thu hồi tay.
Vuốt ve băng gạc trên cổ mình.
Tiếp theo nháy mắt, xé ra.
Băng gạc màu trắng rơi xuống.
Bên cạnh miệng vết thương có chút vết máu.
Nhưng miệng vết thương cơ bản đã khỏi hẳn, chỉ còn lại một vệt đỏ.
Nhìn qua như là bị thứ gì cắt một chút.
Sau khi kéo xuống băng gạc, duỗi tay bao trùm ở trên mu bàn tay Vũ Văn Húc.
Nhìn qua, giống như là đôi tay Tô Yên đang ôm tay hắn vậy.
Nàng nhìn bộ dáng hắn ngủ, trong lòng bực bội dần dần tan đi.
Nhìn hắn như thế này, thực vừa lòng
Nếu là ngày thường, cũng có thể an tĩnh một chút như vậy, không nên hơi một tí liền phát giận tính toán chi li, thì càng vừa lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.