Vũ Văn Húc vẫn luôn rũ mắt không nói gì, bắt đầu ngẩng đầu lên, một phen nắm lấy tay Tô Yên.
Hắn con ngươi sâu kín
"Sau khi ta ngủ, nàng sẽ đi chỗ nào? Có ký ức hoàn chỉnh, có phải muốn trở về nơi ở vốn có của nàng hay không?"
Sắc mặt hắn tái nhợt suy yếu, nhưng lại gấp gáp nhìn chằm chằm nàng.
Lực đạo nắm chặt tay nàng rất lớn.
Phảng phất chỉ cần nàng nói ra một câu không xuôi tai, hắn sẽ không bao giờ để nàng rời khỏi nơi này.
Tô Yên chớp chớp mắt, nhìn bộ dáng hắn cứng đờ chật vật.
"Sẽ không rời đi."
Nàng nghiêm túc trả lời.
Vũ Văn Húc môi mỏng nhẹ nhấp.
Sống lưng cứng đờ thoáng thả lỏng.
Tô Yên vỗ vỗ tay hắn, ra tiếng
"Chàng không thể dùng sức, sẽ liên lụy đến miệng vết thương."
Sau đó, lực đạo Vũ Văn Húc thật sự thả lỏng ra.
Thuận theo ý Tô Yên, nằm ở trên giường.
Nhìn hắn nằm yên ổn, nàng đứng lên muốn rút tay mình ra.
Nhưng mà, lực đạo kia lại lần nữa chợt tăng thêm.
Hắn ánh mắt đen nhánh, mang theo bướng bỉnh.
Tô Yên quơ quơ phương thuốc trong tay
"Ngự y nói, chàng phải uống thuốc mới có thể bình phục."
Hắn vẫn luôn trầm mặc, cả nửa ngày sau, mới ra tiếng
"Việc đó, có thể cho hạ nhân đi làm."
Nàng nhìn tay mình bị nắm.
Rất muốn nói, dù cho nàng không làm, thì cũng không thể vẫn luôn nắm như vậy a.
Nhưng giật giật môi, nhìn bộ dáng hắn không chịu buông tay thỏa hiệp, đã đoán được quang cảnh của mình sau khi nói ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638476/chuong-505.html