Edit: Tinh Niệm
Quân Vực chậm chạp không nói chuyện.
Giữa hai người cứ lặng im như vậy.
Cho đến khi Tần Tình Nguyệt đi tới, đánh vỡ yên tĩnh
"Thiếu gia, có thể dùng cơm trưa."
Tần Tình Nguyệt bộ dáng xinh đẹp, trên mặt mang theo tươi cười.
Hoàn toàn có thể dùng bốn chữ "cảnh đẹp ý vui" để hình dung.
Tô Yên quay đầu nhìn cô. Sau đó gật đầu
"Được, vậy qua đó đi."
Tần Tình Nguyệt trên mặt tươi cười lớn hơn nữa,
"Thiếu gia, mời"
Cô cúi đầu, chờ ở một bên. Thanh âm nói chuyện mang theo một loại vui sướng.
Tô Yên quay đầu lại, nhìn Quân Vực
"Anh..."
Cô vừa định nói, muốn cùng cô đi ăn cơm hay không.
Chỉ là lời nói còn chưa nói ra, đã thấy Quân Vực nheo mắt lại, đảo qua trên người Tần Tình Nguyệt.
Hắn chẳng cần nói gì, cô cũng có thể nhìn ra, trong mắt kia, mang theo sát ý cuồn cuộn.
Tô Yên trầm mặc.
Quân Vực cũng buông hạ mí mắt, che khuất cảm xúc, môi mỏng như cũ mím lại.
Cả nửa ngày, Tô Yên nghiêm túc nói
"Anh muốn giết cô ấy, có muốn nói lý do với em?."
Quân Vực bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Tô Yên, đôi mắt đen như mực cảm xúc cuồn cuộn.
"Không có lý do gì, thì không được động đến?"
Khi hắn nói chuyện, đầu nghiêng nghiêng, thanh âm vô hại như vậy.
Nhưng mà con ngươi đen nhánh lại lần nữa đảo qua trên người Tần Tình Nguyệt.
Thật lợi hại a.
Mới qua mấy ngày, thế nhưng khiến Tiểu Quai để ý như vậy.
Nhớ trước đây, hắn ngày ngày quấn lấy, không biết triền bao lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638411/chuong-440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.