Edit: Tinh Niệm
"Cho cô ấy vào đi."
"Vâng, bang chủ."
Lúc này, Tô Yên cũng đứng dậy,
"Đại ca Nhị ca, em đi ra ngoài trước."
Hai vị ca ca này bị lời Tô Yên nói gây khiếp sợ thêm buồn rầu, đau đầu nhức óc.
Cũng không rảnh lo cô.
Xua xua tay, ý bảo cô đi nhanh lên.
Tô Yên đi ra ngoài.
Gần đó, Tần Tình Nguyệt vừa vặn cũng được hạ nhân dẫn đến.
Tần Tình Nguyệt vừa thấy Tô Yên, trong đôi mắt liền có dao động
"Thiếu gia"
Thanh âm nói chuyện cũng có tinh thần.
Nhưng mà thấy cô sắc mặt tái nhợt, bước chân phù phiếm. Giống như đã đi thật lâu rồi.
Tô Yên đi đến trước mặt cô, nhìn cô ấy lảo đảo một bước, duỗi tay đỡ một phen
"Cô tới đây bằng cách nào?"
"Tôi Đi tới."
Tần Tình Nguyệt môi khô nứt nẻ.
Cô từ khi trời tờ mờ sáng bắt đầu lên đường, cho đến hiện tại 9 giờ hơn, bốn giờ lộ trình, rốt cuộc từ vùng ngoại ô tới được nơi này.
Tô Yên nghe, cuối cùng cũng nhớ tới, bởi vì đêm qua trời mưa tâm tình bực bội thiếu chút nữa không khống chế được bản thân, khiến cho cô quên mất Tần Tình Nguyệt vẫn ở cái nhà kia.
Tô Yên trầm mặc trong chốc lát, ra tiếng
"Ta mang cô đi, lại quên cô ở đó, thực xin lỗi."
Tần Tình Nguyệt lắc đầu
"Không, thiếu gia, mạng Tình Nguyệt này là ngài cứu, là Tình Nguyệt thiếu ngài, dù có bất cứ chuyện gì ngài cũng không cần nói xin lỗi."
ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO
Ánh mắt của cô chấp nhất mà kiên định.
Tô Yên không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638403/chuong-432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.