Edit: Tinh Niệm
Kết quả di động vang lên, người gọi đến là Kỷ Tinh Vũ.
Cô tiếp máy
"Alo?"
Đầu kia điện thoại
"Cô giáo, chị ở đâu?!"
Ngữ khí sốt ruột.
Bỗng dưng, trong đầu Tô Yên liền xẹt qua bộ dáng Kỷ Diễn.
Tay nắm chặt di động thoáng căng thẳng
"Ở quảng trường Kim Đỉnh."
"Được, cô giáo, chị đứng ở đó đừng đi đâu, tôi đi đón chị."
Nói xong, điện thoại liền cắt đứt.
Lâm Y Nhân thấy Tô Yên dừng bước chân, phi thường tốt bụng hỏi han
"Chị Tô Yên có phải có việc hay không?"
Tô Yên gật đầu.
Sau đó Lâm Y Nhân nói
"Em có thể tự trở về, chị Tô Yên, em đi trước."
"Đợi đã."
Tô Yên ra tiếng.
Lâm Y Nhân cho rằng Tô Yên còn có việc, dừng lại nhìn cô.
Tô Yên dừng trong chốc lát, vẫn là nói
"Em hôm nay giữa trưa mời chị ăn cơm, chị muốn tặng lại em một ít đồ."
Lâm Y Nhân lập tức hiểu được, trách không được chiều nay Tô Yên vẫn luôn hỏi cô có thích hay không.
Cô còn tưởng rằng, Tô Yên đang khách sáo với mình.
Lâm Y Nhân lắc lắc đầu,
"Cái gì em cũng không cần."
Tô Yên nghiêm túc
"Chị không thích thiếu nợ người khác."
"Nhưng chị đã cứu mẹ em với em, ơn này em còn chưa có trả đủ đâu a."
Lâm Y Nhân ngữ khí cũng thực thành khẩn.
Hai người ở chỗ này nói chuyện, một chiếc xe bảo mẫu đã ngừng ở trước mặt hai người.
Lâm Y Nhân nhìn xe bảo mẫu, sau đó nói với Tô Yên
"Chị Tô Yên, người đón chị tới rồi, em đi trước."
Lúc này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638325/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.