Edit: Tinh Niệm
Đối với hạ nhân tới hầu hạ mà nói, giáo chủ không hề hành hạ người hầu đến chết, điều này phi thường đáng giá cao hứng.
Chính là khổ Phượng Tiên Tôn, ngày ngày đều bị giáo chủ áp bức, kia trong cung điện, hàng đêm sanh tiêu, ngẫu nhiên ban ngày ban mặt còn sẽ bị giáo chủ ấn ở trên giường.
Một đám người hầu cảm thán.
Phượng Tiên Tôn vì nghĩa quên thân, vì cứu người trong thiên hạ, lấy thân nuôi ma.
Tinh thần không biết sợ như vậy, quả nhiên không hổ là Phượng Tiên Tôn!!
Thời gian trôi thật nhanh.
Cho đến một năm sau.
Một ngày nào đó, Tô Yên ở đình hóng gió ăn trái cây.
Phượng Dụ trở về cung điện một chuyến.
Lúc ấy, vốn dĩ hết thảy như thường ngày.
Chỉ là sau đó, Tô Yên cảm thấy ngực tê rần.
Tiếp đến là kịch liệt đau đớn.
Nàng thân hình quơ quơ, sắc mặt trắng bệch ngã xuống dưới.
Lúc Phượng Dụ cầm mâm trái cây đã rửa sạch đi đến đình hóng gió, liền nhìn thấy Tô Yên sắc mặt trắng bệch dọa người, thân hình lắc lắc, thật giống như giây tiếp theo sẽ ngã xuống.
Phượng Dụ trong lòng lộp bộp một tiếng.
Ném trong tay mâm đựng trái cây, chạy qua chỗ Tô Yên.
Chỉ thấy Tô Yên nghiêng sang bên cạnh.
Giây tiếp theo, đã ngã ở trong lòng Phượng Dụ.
Nàng thậm chí có thể nghe rõ rành mạch, thanh âm Phượng Dụ sợ hãi run rẩy gọi nàng.
Nàng chớp chớp mắt, thần sắc đã không còn thanh tỉnh.
Tay chậm rãi dừng ở trên tay Phượng Dụ.
Sau đó đau nhức truyền đến.
Nhắm mắt lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638303/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.