Edit: Tinh Niệm
Sau khi trầm mặc trong chốc lát
"Ta nhớ rõ, chàng tuy rằng là thanh tu, nhưng tu vi rất thấp."
Phượng Dụ ôm Tô Yên, cúi đầu, thực nghiêm túc nhìn nàng
"Đó là ta cố ý muốn cho nàng thấy như vậy."
Hắn nhẹ nhàng sờ sờ đầu Tô Yên, chỉ cảm thấy càng nhìn nàng, càng muốn hôn.
Hắn không muốn che giấu.
Chỉ cần nàng hỏi, hắn sẽ nói.
Muốn biết cái gì, đều nói cho nàng.
Tô Yên đầu tiên là nhíu mày, nghiêm túc nhìn hắn trong chốc lát.
Nửa ngày sau, lên tiếng
"Ta là giáo chủ của chàng, chàng là nam sủng của ta. Chàng nghe ta, trước kia thế, sau cũng vậy."
Phượng Dụ sửng sốt một chút, hắn cho rằng Tô Yên sẽ ép hỏi một ít về thân phận hắn gì đó.
Kết quả, lại là nói lời này.
Hắn khóe môi nhợt nhạt, cười như ngọc đẹp.
"Đúng vậy, giáo chủ của ta."
Tô Yên vừa nghe hắn đồng ý, rất chi là vừa lòng.
"Được, chúng ta đi thôi."
Phượng Dụ không nói gì nữa, lại lần nữa đem Tô Yên bế lên, ôm vào trong ngực.
Một bên vừa đi vừa hỏi
"Giáo chủ không nghĩ giết bọn hắn?"
"Không cần thiết."
Giết cũng thế, không giết cũng thế, vốn dĩ với nàng mà nói, không quan trọng.
Bất quá hiện tại, nàng càng muốn rời đi nơi này.
Cho nên mới lười theo bọn họ ở dây dưa. Chờ đến khi bọn họ đi ra ngoài hơn mười mét, Tưởng Tùng khó khăn lắm thở ra một hơi, lúc này, phía sau truyền đến thanh âm lưỡi rắn tê tê tê.
Sống lưng cứng đờ, sau đó liền nhìn thấy một con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638279/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.