Edit: Ư Ư
Ánh mắt Lương Vân Nguyệt nhìn Tô Yên không phải đang nhìn một đối thủ mà giống như đang nhìn một thứ rác rưởi vậy.
Tô Yên nhẹ nhàng thở dài chậm rãi nói: "Được rồi, chỉ có thể giết chết ngươi vậy."
Lời nói nhẹ nhàng bâng quơ của nàng làm đám người kia không dám thở mạnh.
Phượng Dụ vẫn luôn đứng trong góc nhìn, dường như chuyện Tô Yên giết chết một thanh tu, lại còn là phong chủ của Khanh Ngọc Sơn không phải là chuyện gì lớn.
Đột nhiên có một giọng nói xen vào, "Thủ hạ lưu tình!"
Tô Yên không thèm nhấc mắt, kình khí trong tay nàng đã bay về phía Lương Vân Nguyệt!
Người đang bước vào muốn cản lại, nhưng tu vi của giáo chủ Ma giáo đâu phải là ai cũng có thể cản được.
Muốn ngăn cản? Phải để lại mạng ở đây.
Chỉ nghe một tiếng, rầm!
Lương Vân Nguyệt vận chuyển toàn bộ công lực để chống cự, nhưng chỉ sau một chớp mắt, nàng ta đã ngã xuống mặt đất giống như một chiếc lá.
Khuôn mặt trắng bệch phun ra một ngụm máu tươi.
Không chết, vẫn còn một hơi thở.
Vì sao?
Bởi vì một nửa lực lượng đã được người mới bước vào hóa giải, nếu không lúc này Lương Vân Nguyệt đã chết nhăn răng từ lâu.
Người mới bước vào mặc một bộ quần áo màu xanh, cũng coi như là một tiên nhân nho nhã.
Vẻ mặt của gã tràn đầy nghiêm túc ngồi xuống gọi Lương Vân Nguyệt đang nằm trên mặt đất, "Sư muội?!"
Lương Vân Nguyệt cố nén kình khí hỗn loạn trong cơ thể, nàng ta lắc lắc đầu ý bảo mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638268/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.