Edit: Ư Ư
Phượng Dụ cười nhạt đi đến bên cạnh Tô Yên, "Giáo chủ đại nhân."
Tô Yên đang ngồi gặm táo, nàng còn chưa nói gì mà Phượng Dụ đã cầm chiếc áo dài đang vắt trên tay xuống bọc cả người lại chỉ để lộ ra mỗi bàn tay đang cầm táo.
Sau đó hai người đều không nói gì cả.
Phượng Dụ đứng bên cạnh ngẫu nhiên nhìn Tô Yên ăn hết quả táo trong tay là kéo đĩa trái cây khác lại gần hơn.
Cho đến khi mặt trời xuống núi, một tỳ nữ mới run rẩy đi tới quỳ xuống trước mặt nàng, "Giáo chủ, đã tìm thấy tất cả tấm da dê ngài cần."
Tô Yên nghe vậy thì ánh mắt sáng lên một chút, "Đốt hết đi."
Tỳ nữ sửng sốt nhưng cũng không dám hỏi mà chỉ vội vàng đồng ý. "Vâng thưa giáo chủ."
Tô Yên nghĩ nghĩ rồi nói: "Mang tới đốt trước mặt ta."
"Vâng."
Một lúc sau có hơn mười tỳ nữ bê khay đựng tấm da dê đi tới bãi đất trống cách đình hóng gió không xa bắt đầu đốt.
Từng tấm da dê rơi xuống đống lửa.
Mùi khét gay mũi theo gió bay tới, Tô Yên nghiêng đầu đi, Phượng Dụ đứng phía sau tự nhiên dùng tay che đi mũi và miệng nàng. Mùi hương lạnh lẽo nhàn nhạt che lại mùi khét gay mũi kia.
Nàng ngẩng đầu nhìn Tiểu Dụ.
Lúc này, Tiểu Dụ rũ mắt cúi người hỏi, "Giáo chủ có muốn ăn chút trái cây không?"
Tô Yên nhìn hắn yên lặng gật gật đầu.
Nửa ngày trôi qua, Tô Yên đã ăn tới quả táo thứ bốn.
Cũng may là đã đốt xong gần hết rồi, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638260/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.