Edit: Ư Ư
Đầu tiên anh ấy quay đầu nhìn Tô Yên và Long Lị Lị.
Nhìn Tô Yên đầu đầy mồ hôi mà không kêu một tiếng cũng cảm thấy ấn tượng về cô gái này tốt hơn một chút.
Sau đó anh ấy lên tiếng, "Hai cô ở đây nghỉ ngơi một lát để tôi đi tìm thử xem."
Long Lị Lị đi đến trước mặt Tần Húc, "Để tôi đi cùng anh, dù gì chúng ta cũng là một đội."
Long Lị Lị không quên lúc này vẫn đang quay.
Tuy mệt nhưng thứ quan trọng hơn cả là hình tượng.
Tần Húc thấy Long Lị Lị kiên trì như thế cũng gật gật đầu, "Được rồi."
Trước khi đi còn nghe thấy giọng nói đầy quan tâm của Long Lị Lị, "Tô Yên, cô nghỉ ngơi một lát đi, uống nhiều nước một chút."
Tô Yên đỡ cây ngồi xuống gật gật đầu, "Được."
Sau đó Long Lị Lị và Tần Húc rời đi.
Ước chừng nửa tiếng sau, Tô Yên uống sạch một lọ nước, cô đã nghỉ ngơi xong.
Ngó trái ngó phải có chút nhàm chán nên cô đành nhìn mặt đất phát ngốc.
Một cơn gió lạnh thổi tới rất mát mẻ.
Lúc này, Long Lị Lị và Tần Húc cũng quay về
Hai người đều hơi chật vật, trên người còn dính lá cây và bùn đất, không khí có chút nặng nề.
Hai tay trống trơn, có lẽ là tìm một lúc lâu cũng không tìm thấy manh mối.
Long Lị Lị được Tần Húc đỡ đi, hình như chân xảy ra vấn đề.
Sau khi ngồi xuống Long Lị Lị mới áy náy nói: "Xin lỗi, là do tôi."
Tần Húc lắc đầu, "Đều là đồng đội cả, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638188/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.