Tất cả trở lại bình thường.
La Nguyên Kiệt bởi vì đau đớn mà ngã xuống mặt đất.
Tô Yên đứng ở chỗ đó, thân hình dừng lại.
Cô nhắm mắt lại, hình như cảm giác được gì đó.
Hơi thở này, thế giới này...
Tiểu Hoa kinh ngạc, "A? Ký chủ, ngài làm sao vậy?"
Tô Yên rũ mắt, ngón tay túm góc áo vân vê, "Có người tới."
Cô chỉ lẩm bẩm giống như đang suy nghĩ.
Tiểu Hoa không hiểu lắm.
Có người?
Ai vậy?
Câu nói này làm Tiểu Hoa có chút ngốc, "Ký chủ??"
Tầm mắt Tô Yên nhìn về phía cửa đoàn phim, "Có người tạm dừng thời gian của thế giới này."
Tiểu Hoa mờ mịt.
Ký chủ của nó lại nói gì vậy??
Sau khi Tiểu Hoa hiểu ra, lập tức cao giọng hỏi, "Ký chủ, có chủ thần khác đi vào thế giới này sao?"
Từ Cửu Trọng Thiên cho tới Thâm Uyên Ma Vực, muôn vàn thế giới vắt ngang trong đó, mỗi một thế giới nhỏ đều có quy luật của riêng nó.
Có thể tạm dừng thời gian trong một thế giới, chỉ có... chính vị Chủ Thần kia??
Tô Yên lắc lắc đầu.
"Không phải, là người của Thâm Uyên Ma Vực."
Bởi vì hơi thở còn sót lại kia không phải của thần mà là hơi thở của yêu.
Tiểu Hoa bình tĩnh thở sâu một lúc mới nói: "Ách... Năm vạn năm trước Cửu Trọng Thiên và Thâm Uyên Ma Vực đã ngừng chiến, nước giếng không phạm nước sông đúng không ạ??"
Tô Yên liếm môi, đại khái là nghĩ quá nhiều nên bị đau đầu.
Cô bóc một cái kẹo sữa dâu cho vào miệng.
Muôn vàn thế giới, luôn luôn có ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1638173/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.