Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Tô Yên nghiêm túc.
Nhìn Hiên Viên Vĩnh Hạo sắc mặt trắng bệch dọa người, thật sự không giống giả vờ.
Vậy nên Tô Yên lại hỏi một câu, "Vì sao hắn lại đau đớn như vậy?"
"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng mắng"
Ai bảo thân thể hắn yếu ớt như vậy?
Ông chỉ lật người bò hai bước đã đau đến mức này.
"Vậy ngươi đừng cử động"
"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng."
Cổ vương lại biểu đạt sự bất mãn của mình, nhưng mà cuối cùng cũng không cử động thêm nữa.
Chờ đến khi Tô Yên ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Vĩnh Hạo, phát hiện hắn không biết khi nào, đã mở mắt.
Con ngươi đen nhánh, nhìn chăm chú vào Tô Yên.
Tô Yên lúc này, có thể nói là bị bắt ngay tại trận.
Vậy nên ngốc lăng ở chỗ đó.
Tiểu Hoa lên tiếng: "Ký chủ, ngài không thể làm điện hạ phát hiện ra ngài là mật thám, nếu không sẽ phí công để điện hạ ăn sâu chịu khổ."
Nàng nuốt nước bọt, con ngươi ngập nước, "Thân thể của ngươi, có một con sâu. Nhưng, nhưng, sẽ không cắn ngươi."
"Vừa nãy, ngươi đang nói chuyện với con sâu đó?"
Nàng dừng một chút, cuối cùng vẫn thành thành thật thật gật đầu, "Đúng."
Hai người ở chỗ này nói, Cổ vương lại kêu lên
"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng!!"
Lặp lại lần nữa, ông là Cổ vương, Cổ vương!! Không phải sâu! Còn nữa, ông ăn thịt người!
Lời nói của Tô Yên, quả thật là đang xem thường nó!
Thật là hận không thể, trực tiếp ăn hắn, làm cho nàng biết được sự lợi hại của nó!
Bàn tay Tô Yên đặt lên ngực Hiên Viên Vĩnh Hạo, nhẹ nhàng vỗ.
Hiên Viên Vĩnh Hạo vẫn luôn không nói chuyện, chỉ nhìn nàng.
Một lát sau, Tô Yên chuẩn bị xuống giường, lại bị hắn kéo lại, "Đi đâu?"
"Rót ly nước cho ngươi."
Nàng thấy sắc mặt hắn tái nhợt, bèn nghĩ muốn rót cho hắn ly nước.
Nghe nàng nói, Hiên Viên Vĩnh Hạo mới buông lỏng tay.
Nàng cầm một ly nước ấm đi tới.
Đỡ hắn uống hết.
Hắn nhìn khuôn mặt lo lắng của nàng, khóe môi ngoéo một cái.
"Ngươi không sợ con sâu kia không nghe lời ngươi?"
"Sẽ không."
Khi nói hai chữ này, Tô Yên dừng một chút.
Được rồi, lúc trước nàng không nghĩ tới vấn đề này.
Tô Yên không nhịn được nhìn về phía ngực hắn
Như thế, Hiên Viên Vĩnh Hạo cũng đại khái hiểu được suy nghĩ của Tô Yên.
Bởi vì nàng có thể nói chuyện với con sâu này, giống như con rắn độc ngày ấy, vậy nên trong mắt nàng, cho dù con sâu này ở trong cơ thể hắn, cũng sẽ không làm hắn bị thương.
Cho nên mới dứt khoát đút ly rượu đó cho hắn.
Suy nghĩ cẩn thận.
Ánh sáng trong mắt hắn hiện lên
Cho đến khi có một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến, "Hôm nay là ngày thứ bảy, túi tiền đã thêu xong chưa?"
Tô Yên thiếu chút nữa quên luôn chuyện này.
Sau đó móc túi tiền từ trong ngực ra.
Túi màu trắng, thêu một bông hoa nhỏ màu hồng
Hắn nhìn túi tiền kia, nửa ngày cho một câu đánh giá, "Quá đơn giản."
Nói xong, hắn nhìn về phía Tô Yên, "Ngươi cảm thấy, chỉ dùng một cái túi tiền như vậy là có thể đền bù một nghìn lượng bạc?"
Tô Yên nhìn túi tiền kia, lại nghĩ tới một nghìn lượng bạc, lập tức héo.
Hiên Viên Vĩnh Hạo không tính toán buông tha nàng.
Sau đó lại nói, "Con sâu kia đi vào thân thể ta, có liên quan đến ngươi?"
Tô Yên mấp máy môi giải thích, "Nó, không cắn người."
Hắn nhéo cằm nàng, làm nàng nhìn về phía mình, "Ngươi nói không cắn người thì không cắn? Nếu là bị người khác biết được, ngươi đây là mưu hại hoàng thất, sẽ bị xử trảm."
"Ta..."
"Ngươi cái gì?"
Tô Yên muốn phản bác, nhưng lại không nghĩ ra lời nào để nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.