Editor: Qing Yun
Thi học kỳ xong là tiến vào kỳ nghỉ đông, Việt Khê và Hàn Húc hiển nhiên đều phải về thành phố A, nhóm chú Phúc cũng muốn về thành phố A cùng cô. Bố cục tòa nhà ở hai thành phố giống nhau, Việt Khê dọn đi nửa năm, trong nhà vẫn sạch sẽ tinh tươm, có thể đi vào ở ngay.
Vào đông tiêu điều, ngoài những cây thường xanh còn cành lá xum xuê thì cây cối khác đều đã rụng hết lá. Không biết Hàn Húc đào được gốc mai hồng ở đâu, cậu trồng nó vào trong sân nhà Việt Khê, tuyết trắng rơi xuống, mai hồng nở rộ, màu đỏ xen lẫn trong màn tuyết trắng tạo ra khung cảnh đẹp cực kỳ.
Ngày hôm đó, Mạnh Tân đưa Niên tới nhà, cả người Niên đỏ rực, chỉ là nhìn nó khá uể oải, trên người có tầng ánh sáng công đức, có điều nhạt đến mức gần như không nhìn thấy.
“Tháng trước ít nhiều nhờ có nó mà phá được một vụ án về chất cấm.” Mạnh Tân vỗ đầu Niên, cười nói, nhìn dáng vẻ khá yêu thích nó.
Không thể không nói, nhờ có Niên giúp đỡ làm sở cảnh sát bọn họ như hổ mọc thêm cánh, rất nhiều vụ án giảm tính nguy hiểm hơn, ví dụ như vụ án về chất cấm lần này, ít nhiều nhờ có Niên nên sở cảnh sát bọn họ không có ai bị thương.
“Chỉ là…” Mạnh Tân nhíu mày, nói: “Không biết vì sao, gần đây tinh thần Niên không tốt lắm, cho nên anh muốn nhờ em nhìn xem có phải nó bị bệnh không.”
Việt Khê duỗi tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-anh-ta-cong-duc-vo-luong/3506284/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.