Edit: Qing Yun
“Hai anh là người nhà họ Hàn à? Vậy hai anh tìm tôi có chuyện gì?”
Việt Khê híp mắt nhìn hai người nằm trên mặt đất, đột nhiên nhớ tới lần trước khi nói chuyện với Bạch Tề Tinh, anh ta có nói người nhà họ Hàn rất so đo tính toán, cực kỳ khó ở chung, như vậy cô đại khái đoán được địch ý của người này từ đâu mà có.
“Nếu cô biết chúng tôi là người nhà họ Hàn thì biết khôn thả chúng tôi ra nhanh, nếu không cô sẽ biết tay.”
Tuy bị Việt Khê đánh nhưng trên mặt mỗi người đều rất kiêu ngạo, há mồm là gào lên với cô, dáng vẻ bệ vệ có thể nói là cực kỳ kiêu ngạo. Phải nói là nhà họ Hàn ở phía sau cho bọn họ có cái kiêu ngạo ấy.
Việt Khê: “…”
Cô quay đầu nói với Hàn Húc ở bên cạnh: “Đi thôi.”
Sau đó nhấc chân giẫm lên một người trong đó rời đi.
Hàn Húc cụp mắt, cậu cười đầy ý vị, thản nhiên nói: “Nhà họ Hàn à…”
Ánh nắng sáng sớm xuyên qua tán lá cây, có vài tia chiếu lên mi mắt cậu, làm cho lông mi cậu như có tầng hào quang mông lung, nhưng trong mắt cậu lại nhìn không ra ánh sáng, bên trong như có gì đó âm u đang càn quấy. Cho dù không nhìn ra thứ trong mắt cậu là gì, hai người nhà họ Hàn bị cậu nhìn chăm chú như vậy cũng đều cảm thấy hoảng sợ.
Như là cảm nhận được sự sợ hãi của bọn họ, Hàn Húc cười khẽ một tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-anh-ta-cong-duc-vo-luong/3506259/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.