Edit: Qing Yun 
“… Tại sao lại xuất hiện tình huống này, vậy chỉ có thể hỏi chính cô, đôi giày trên chân cô từ đâu tới?” 
Việt Khê cụp mắt nhìn đôi giày múa trên chân Trương Hiểu, cô ngẩng đầu cười, nhẹ giọng hỏi. 
Nghe vậy, biểu cảm trên mặt Trương Hiểu trở nên mất tự nhiên, cô ta rụt đôi chân về phía sau theo bản năng, tránh đi ánh mắt Việt Khê, đáp: “Tôi, tôi không hiểu ý cô.” 
Việt Khê nhướng mày, cười ra chiều hiểu rõ, cô nói: “Không sao cả, nghe không hiểu thì thôi… Dù sao thứ kia cũng đã không còn, sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì đến cô nữa.” 
“Cô nói cái gì?” Nghe thế, sắc mặt Trương Hiểu lập tức thay đổi, cô tay duỗi tay túm lấy tay Việt Khê, liên tục truy hỏi: “Lời của cô có ý gì? Cái gì gọi là thứ kia đã không còn?” 
Việt Khê cúi đầu nhìn cô ta, nói: “Chính là ý trên mặt chữ, chắc cô hiểu rất rõ tôi đang nói gì. Không phải của cô thì mãi mãi không thuộc về cô, dưới bầu trời này, không có bữa trưa nào không cần trả tiền, nếu tôi không ra tay kịp thời, cô đã không còn mạng để đứng đây nói chuyện rồi.” 
Nhưng mà dù là như thế, dáng vẻ của Trương Hiểu vẫn là thất hồn lạc phách. 
Mí mắt Việt Khê khẽ giật, cô không nói gì nữa mà xoay người đi thẳng ra khỏi hậu trường. 
Trương Hiểu vô ý thức cắn tay, vẻ mặt mờ mịt hoảng loạn, tâm loạn như ma. Những người có trong hậu trường thì ngơ ngác nhìn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-anh-ta-cong-duc-vo-luong/3506256/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.