Editor: Heo Lười
Con rắn khổng lồ vặn vẹo đầu, con ngươi màu đỏ thẫm lạnh lẽo, lưỡi rắn phun ra nuốt vào, thân trên ở phía trên cao, như thể đang uy hiếp, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công.
Sắc mặt Việt Khê không thay đổi, từ trong ngực móc ra một lá bùa vàng.
Hai nhân viên bảo an thấy cô bình tĩnh như vậy, còn tưởng rằng cô sẽ có biện pháp nào tốt để giải quyết, lại không nghĩ rằng cô thế nhưng lại lấy ra một tấm bùa vàng, như thế nào cũng khiến cho người xem cảm thấy kỳ lạ.
"Cô bé, đừng lộn xộn, mau qua đây." Chú Trương nhanh chóng gọi cô quay về, lại sợ chọc con rắn tức giận, âm thanh nói rất nhỏ nhẹ.
Bị Hàn Húc chặn lại: "Hai chú yên tâm, không có việc gì, em gái cháu rất chuyên nghiệp."
Chuyên nghiệp?
Chuyên nghiệp cái gì? Bắt rắn sao?
"Ngươi không nên xuất hiện ở đây, mặc kệ trong lòng ngươi có bao nhiêu oán khí,thừa dịp bây giờ còn chưa có chết người, hãy thu tay lại đi, bằng không ngươi sẽ không bao giờ có thể quay đầu lại." Việt Khê thong thả ung dung nói, cô không tùy tiện động thủ, chỉ bởi vì cô cảm nhận được trên người con rắn khổng lồ này một cỗ oán khí thầm chí so với âm khí còn nặng hơn nhiều.
Xem ra, giữa con rắn này với Tô Văn có một số chuyện liên quan.
Cô liếc nhìn Tô Văn đang bị con rắn quấn quanh người, nói: "Nếu ngươi còn không buông cô ấy ra, cô ấy thật sự sự sẽ chết."
Con rắn ngẩng cao đầu mở cái miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-anh-ta-cong-duc-vo-luong/212338/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.