Edit: Qing Yun
Trước nay Việt Khê không giao lưu gì với bạn cùng lớp, hoạt động tập thể lại càng không tham gia cho nên bọn họ đối với cô rất tò mò.
Đối với những ánh mắt đánh giá của mọi người, Việt Khê làm như không thấy, chậm rì rì đi đi ở cuối cùng.
Trạm xe gần trường học rất đông người, trừ bọn họ còn có nhiều người cũng muốn đi đến hắc hồ, dù sao cũng là chuyện lạ nên ai cũng muốn đi nhìn một cái.
Việt Khê đứng ở cuối, nhìn thấy toàn người là người, thật đáng sợ.
Đợi hai xe đi qua cuối cùng bọn họ cũng có thể lên xe, chỉ là trên xe có rất nhiều người, chỉ cần xe rẽ đột ngột thì trên xe sẽ đầy tiếng kêu.
"Việt Khê, tay cậu thật lạnh......" Triệu Lộ đứng cạnh Việt Khê, không tránh được đụng chạm với cô, những người khác đều rất ấm áp, chỉ có Việt Khê, trên người cô rất lạnh.
"Hơn nữa, trên người của cậu thơm quá......a, mùi này có chút giống mùi hoa sen" Cô lại tiến đến gần cổ Việt Khê ngửi ngửi, đôi mắt có chút tỏa sáng.
Mùi hương này rất thoải mái, không phải cái loại mùi hương của nước hoa, mà là càng thêm tự nhiên thanh đạm, ở nơi hương vị hỗn tạp trên xe bus này, ngửi thấy khiến người rất thoải mái.
"Là do thể chất của tớ, tớ thể hàn nên nhiệt độ cơ thể sẽ thấp hơn mọi người." Việt Khê giải thích một câu.
—— trên người tất cả đều là âm khí, sao có thể không lạnh?
Triệu Lộ không nhịn xuống, trực tiếp duỗi tay ôm lấy Việt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-anh-ta-cong-duc-vo-luong/212329/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.