Edit: Qing Yun
Ngày thường khi chú Vạn xuống mộ cũng sẽ biến mất một hai tháng, chỉ là tình huống lúc này không giống trước đây, hạt châu đại diện sinh mệnh ông để lại nhà dần ảm đạm, điều này chứng tỏ sinh mệnh của ông đang yếu dần, có khả năng đã bị thương, bởi vậy trong lòng Vạn Đấu Kim rất sốt ruột. Sau khi liên lạc với Việt Khê, hai ngày sau bọn họ liền vội vã khỏi hành đi thành phố D trước.
Mộ cổ mà Vạn Đấu Kim nói đúng là ở thành phố D, thành phố D xa xôi lạnh lẽo, xa mạc chiếm diện tích lớn, đất đai cằn cỗi, nơi bọn họ muốn đến càng ở sâu trong sa mạc. Đường xá trong sa mạc tiềm ẩn nguy hiểm không ai biết trước, bởi vậy Vạn Đấu Kim chuẩn bị rất nhiều thứ, mời không ít người đến, những người này đều là người cảm thấy hứng thú với mộ cổ.
Chỉ là Vạn Đấu Kim là người bình thường, thế mà có thể mời được nhiều tu sĩ như vậy, có thể nhìn ra anh ta rất có bản lĩnh.
“Có người nghi ngờ mộ cổ kia là phần mộ của đại sư Minh Kính, theo bản bố ba để lại thì mộ này ở sa mạc phía tây bắc thành phố D. Theo lịch sử ghi lại, đại sư Minh Kính là Phật tu giỏi nhất cho đến thời điểm hiện tại, tu vi sâu không lường được, nhưng người tính không bằng trời tính, nếu không phải lúc trước ông ấy lấy thân tế trời, có lẽ đã sớm phi thăng thành Phật…”
Vạn Đấu Kim nói đơn giản tình huống về mộ cổ mà họ muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-anh-ta-cong-duc-vo-luong/1194218/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.