Chương trước
Chương sau
Vàng Bạc cổ là tử mẫu cổ, tử cổ phụ thuộc tuyệt đối vào mẫu cổ, nếu có thể tìm được mẫu cổ, thì việc bắt tử cổ ra khỏi cơ thể sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
“Tử cổ, mẫu cổ… Vậy các em biết mẫu cổ ở đâu không?” Bác sĩ Hoàng hỏi, đây cũng là lần đầu tiên anh ta biết trên đời này thật sự có cổ trùng chứ không phải chỉ tồn tại trên phim ảnh.
Việt Khê nói: “Tử cổ và mẫu cổ có thể cảm nhận được đối phương, nếu lợi dụng tử cổ thì có thể tìm được mẫu cổ. tuy nhiên, những người này trung cổ là vì ăn gà rán, như vậy khẳng định chủ quán gà rán biết được gì đó, rất có khả năng mẫu cổ đang ở trên tay ông ta, thậm chí ông ta còn có cách điều khiển được mẫu cổ, làm cho những người kia chỉ ăn gà rán thôi thì cũng chưa đủ no được.”
Bác sĩ Hoàng nhíu mày nói: “Bên cảnh sát vẫn chưa có tiến triển gì, chủ quán kia luôn một mực khẳng định mình không biết gì cả, sống chết không thừa nhận. Cảnh sát đã bắt đầu kiểm tra nguồn cung thực phẩm, phía họ không tiết lộ nhiều, bệnh viện chúng tôi cũng chỉ biết được đôi chút thôi.”
Việt Khê khẽ gật đầu, cô suy tư một lát rồi nói: “Chúng ta có thể đến quán gà rán xem thử, nói không chừng có cái gì phát hiện… Mang theo mấy con tử cổ đi, tôi muốn xem có thể tìm mẫu cổ từ tử cổ không.”
Bác sĩ Hoàng dẫn bọn họ đến tầng sáu, lại kêu y tá đẩy một người bệnh tới. Người bệnh là một cô bé khoảng bảy tám tuổi, đang nhắm mắt nằm trên giường bệnh, cơ thể như da bọc xương, ngay cả hơi thở cũng rất mỏng manh, khiến người ta không khỏi hoài nghi rốt cuộc người đang nằm trên giường này thật sự là người hay chỉ là một thi thể.
Bác sĩ Hoàng duỗi tay sờ sờ đầu cô bé, giải thích nói: “Cô bé này là một trong những người bệnh đầu tiên được đưa đến bệnh viện, bệnh tình cũng nghiêm trong nhất, chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ rượu trắng, chu sa và lá tre rồi.”
Này cũng coi như là tư tâm của anh ta, nhiều người bệnh như vậy nhưng anh ta lại chọn cô bé này.
Việt Khê không phát biểu ý kiến gì, cô kiểm tra cơ thể của cô bé, tình trạng của cô bé này xấu hơn chồng và con trai của Hà Nhược Ngư rất nhiều, trứng và cổ trùng gần như trải rộng toàn bộ cơ thể cô bé.
Tình huống quả thật là không tốt lắm, nếu không nhanh chóng lấy hết cổ trùng ra, chỉ sợ cô bé sẽ không sống qua đêm nay.
Bác sĩ Hoàng chỉ nghe Hà Nhược Ngư kể quá trình lấy cổ trùng ra chứ chưa từng tận mắt nhìn thấy, hiện giờ nhìn thấy động tác của Việt Khê thì tấm tắc bảo lạ. Qủa nhiên thế giới vô biên, việc lạ gì cũng có.
“Oẹ!”
Cơ thể cô bé bắt đầu run rẩy, cô bé đột nhiên mở to mắt, không ngừng nôn ra, suốt hai mươi phút mới dần kết thúc.
Việt Khê hỏi: “Có nhân sâm không? Loại bình thường là được, quá tốt thì dược tính mạnh, cô bé sẽ không chịu nổi.”
Bác sĩ Hoàng lập tức nói: “Có!”
Bệnh viện bọn họ có khu khám bệnh trung y, đương nhiên sẽ có thuốc bắc, nhân sâm dù không nhiều nhưng cũng có một ít.
Kêu người đi lấy, rất nhanh y tá đã mang nhân sâm quay lại, Việt Khê nhận lấy, bỏ vào cốc nước rồi cho cô bé uống.
“Nhân sâm này không cần xử lý gì à?” Bác sĩ Hoàng hỏi.
Việt Khê đặt cốc nước trống không sang một bên, nói: “Không cần, tôi đã làm chút phép, để mọi tinh túy của nhân sâm đều hòa tan vào nước rồi…… Cô bé này bị tổn thương vào gốc rễ, cần dùng nhân sâm để bồi bổ lại.”
Bên kia, đám cổ trùng lấy từ cơ thể cô bé ra đang say chếnh choáng bám hết vào lá tre, Hàn Húc cầm cái chai nhỏ bắt mấy con vào, còn lại thì đều đốt hết.
Mấy người Việt Khê dự định sẽ đến cửa hàng gà rán nhìn xem, bác sĩ Hoàng nói: “Anh đã liên hệ với người bên cục cảnh sát, đến đó sẽ có người mở cửa cho các em. Về phần chủ cửa hàng gà rán thì họ sẽ tiếp tục tra hỏi, hy vọng có thể lấy được tin tức có ích.”
*
Cửa hàng gà rán đã sớm bị niêm phong, nếu không phải bác sĩ Hoàng hỏi trước thì mấy người Việt Khê nhất định không vào được.
Cửa hàng gà rán nhìn rất tiêu điều, trong bếp hỗn loạn, rất nhiều đồ đạc chưa kịp sắp xếp lại, tuy nhiên tủ lạnh vẫn đang chạy, nếu không chỉ sợ thực phẩm bên trong đã hư hỏng hết cả rồi.
“Đây là nguyên liệu nấu ăn của cửa hàng gà rán…”
Một cá tủ lạnh lớn chiếm gần nửa phòng bếp, bên trong là gà đã vặt lông, tất cả đều đông cứng phủ một tầng băng, vừa mở tủ lạnh ra, hơi lạnh lập tức tràn ra ngoài.
Việt Khê nhìn tử cổ trong bình thủy tinh, bọn chúng không có động tĩnh gì cả, chứng tỏ mẫu cổ không có ở đây.
“Nhìn mấy con gà này rất bình thường mà, rốt cuộc những người kia trúng cổ kiểu gì vậy?” Triệu Lộ nhìn nhìn, không thấy bên trong đám gà này có gì khác lạ cả.
Hàn Húc cười nhẹ, hắn híp mắt nói: “Bên trong những con gà này đều là trứng cổ. Trứng cổ gặp nhiệt độ cơ thể người sẽ nở. Trước đó, dù có bị chiên nướng hay đóng băng thì cũng không có tác động gì đến trứng cả. Những người đó ăn gà rán đồng nghĩa với việc ăn trứng cổ, trứng cổ vào trong người họ sẽ lập tức nở ra, cổ trùng coi cơ thể họ như một địa điểm đẻ trứng tuyệt vời……”
Nói đến này, dường như nhớ điều gì, trên mặt cậu đầy ý cười, cười tủm tỉm nói: “Những người ăn gà rán kia, không biết lúc họ biết mình ăn nhiều trứng cổ như vậy thì sẽ có phản ứng như thế nào? Có lẽ là hận không thể nôn hết mọi thứ đã ăn ra ngoài nhỉ.”
Triệu Lộ: “……”
Người này sao có thể có thú vui kinh dị như vậy được!
“Mẫu cổ không ở nơi này, có lẽ là được để ở nơi khác, chúng ta đến nông trường đi, gà rán của nhà này đều là gà nhà tự nuôi.”
“Bây giờ qua đó luôn thì tối có thể kịp chuyến xe trở về cuối cùng!”
*
Bên phía cục cảnh sát, lúc này lại có tiến triển.
Ông chủ cửa hàng gà rán họ Chu, tên là Chu Nhất An, Chu Nhất An là người đàn ông có vẻ bề ngoài rất phúc hậu, sau khi bị bắt vào cục cảnh sát, vẻ mặt ông ta nhìn khá nôn nóng, như là đang sợ hãi điều gì, chỉ ngắn ngủi mấy ngày mà thịt trên bụng ông ta đã giảm đi không ít, nhưng dù cảnh sát hỏi cái gì, ông ra cũng không nói một lời.
“Chúng tôi đã biết vì sao người dân ăn gà rán ở cửa hàng của ông lại bị bệnh, đó là vì trong gà rán nhà ông có cổ trùng…… Đó là ở một loại mẫu tử cổ, tên là Vàng Bạc cổ, đúng không?” Cảnh sát vừa hỏi chuyện, vừa nhìn chằm chằm Chu Nhất An, không buông tha bất cứ biểu cảm nào trên mặt ông ta, cho nên khi nghe đến Vàng Bạc cổ, bọn họ lập tức nhìn ra nét mặt ông ta có thay đổi.
Chu Nhất An ánh mắt mơ hồ không, ông ta cắn chặt răng, nói: “Tôi không hiểu các người đang nói cái gì, Vàng Bạc cổ gì mà Vàng Bạc cổ, các người nghĩ mình đang quay phim à, lại còn cổ trùng nữa.”
Mạnh Tân hơi hơi híp mắt, đột nhiên hỏi: “Ông biết không, trên thế giới này có rất nhiều việc mà khoa học không thể giải thích được, đương nhiên cục cảnh sát chúng tôi cũng có người có năng lực đặc biệt. Chúng tôi đã lợi dụng tử cổ để tìm mẫu cổ, tử mẫu một thể, tử cổ có thể cảm ứng được mẫu cổ, chỉ cần tìm được mẫu cổ, dù ông không hé răng, cùng lắm chúng tôi mất thêm chút thời gian để tìm mẫu cổ, đến lúc tìm được rồi, ông cứ chờ ngồi tù đến sông cạn đá mòn đi.”
Nói xong, anh hơi cười, không khí căng chặt hòa hoãn vài phần, anh nói tiếp: “Nếu bây giờ ông hợp tác với chúng tôi, nhanh chóng giải quyết việc này, nói không chừng còn có thể xem ở việc ông thẳng thắn nhận tội mà giảm án cho ông.”
Lời này như đánh một cái rồi ném cho cái kẹo, rốt cuộc vẻ mặt Chu Nhất An cũng thay đổi.
Thật sự là Mạnh Tân đã nói ra rất nhiều thông tin liên quan đến cổ trùng, nhận ra dù chính mình không mở miệng thì bên phía cảnh sát cũng có người tìm ra, đến lúc đó chuyện gì cũng không giấu được nữa.
Mặt ông ta lộ ra vẻ suy sụp, cuối cùng cũng chịu mở miệng: “Mẫu cổ được để ở nhà tôi…”
Chu Nhất An không xem như người thường, dòng họ nhà ông ta từng là dân tộc thiểu số, rất giỏi sử dụng cổ trùng, chỉ là nhiều năm đi qua, dòng họ nhà ông ta đã hoàn toàn đồng hóa với người thường. Mà năng lực nuôi cổ trùng của bọn họ, lấy máu chăn nuôi cổ trùng, nuôi ra cổ trùng, khi chúng lớn rồi sẽ giết lẫn nhau, chỉ còn lại một con duy nhất, con còn sống này sẽ trở thành mẫu cổ, điều khiển từ cổ.
Vừa mới bắt đầu, Chu Nhất An cũng không nghĩ đến việc sẽ dùng cổ trùng làm cái gì, thậm chí ông ta cũng không muốn tiếp xúc với cổ trùng. Đến thế hệ của ông ta đã sớm thất truyền cái nuôi dưỡng cổ trùng rồi. Chỉ là sau đó ông ta đọc được trong tài liệu cổ, Vàng Bạc cổ có thể khiến người cảm thấy đói khát, chỉ có dùng mẫu cổ hoặc dược vật nào đó thì tử cổ mới có thể bình tĩnh lại được, người trùng cổ phải ăn liên tục mới không cảm thấy đói. Lúc này, suy nghĩ xấu xa kia mới dần hình thành trong đầu ông ta.
“Tôi thật sự không nghĩ tới cổ trùng này có tác dụng lớn như vậy, tôi chỉ muốn kiếm thêm ít tiền, cho nên mới không nhịn được nỗi lòng mà đi thử một lần, ai biết sẽ có hậu quả đâu?” Chu Nhất An lôi kéo đầu tóc, vẻ mặt rất hối hận.
Ông ta không nghĩ tới, cổ trùng lại có tác dụng phụ lớn như lúc. Vừa mới bắt đầu, những người bị trúng cổ đó sẽ muốn ăn gà rán trong cửa hàng, cho nên tỉ lệ quay đầu là trăm phần trăm, cái này làm cho ông ta nếm được ngon ngọt, thậm chí mừng rỡ như điên. Chỉ là sau đó ông ta phát hiện mọi chuyện đã vượt qua tầm kiểm soát, những người ăn phải cổ trùng kia như phát điên, thậm chí cổ trùng trong cơ thể họ càng ngày càng nhiều.
Khoảng thời gian kia, ông ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Những người đó không phải muốn ăn gà rán mà là ăn dược vật có tác dụng bình ổn cổ trùng được bỏ trong gà rán.
Nói ra hết những lời này, Chu Nhất An nhẹ nhàng thở ra, ông ta mềm nhũn ngồi trên ghế, có cảm giác như được trút hết nỗi lòng. Trong khoảng thời gian này, trong lòng ông ta bị sự ân hận tra tấn đến điên rồi, ông ta cũng không dám tự nhận mình là người tốt, nhưng tuyệt đối không phải người quá xấu xa, ông ta chỉ là người bình thường, một người bình thường có dục vọng.
Chu Nhất An đặt cổ trùng ở trại chăn nuôi, lúc Mạnh Tân gọi điện thoại tới, mấy người Việt Khê đã đến nơi đó rồi, càng đến gần, tử cổ trong bình thủy tinh càng hưng phấn, ở bình thủy tinh tử loạn bò. Mấy con cổ trùng này đương nhiên không đẹp chút nào, cả người đen nhánh, nếu nhìn kỹ còn phát hiện chân nó khá sắc giống như chân của động vậy cánh cứng.
Từ Vi nhìn thấy một lần, cảm thấy trong nổi cả da gà, không muốn nhìn lại nó một lần nào nữa.
Triệu Lộ lá gan lớn, hỏi: “Này Vàng Bạc cổ có thể tự chui vào cơ thể người được không?”
Việt Khê lắc đầu, nói: “Vàng Bạc cổ xem như loại trùng có lực sát thương không lớn, chỉ có thể hoạt động mạnh khi ở trong cơ thể người, nhưng một khi vật chủ tử vong thì chúng nó cũng chết. Hơn nữa cũng không có nhiều tính công kích, chỉ là khi tách ra khỏi mẫu cổ sẽ không chịu khống chế, tương đối phiền toái.
Hàn Húc biết được nhiều thông tin hơn cô, cậu nói: “Cổ trùng này là do một bộ tộc cũ xưa tạo ra, mục đích là để dạy dỗ những đứa trẻ tham ăn…… Tộc người này còn nghiên cứu khá nhiều cổ trùng thú vị, loại cổ thế mệnh, cổ tương sinh, cổ có lực sát thương mạnh cũng có. Người luyện cổ giỏi còn có thể sử dụng cổ để giết người trong vô thức, đây cũng là một tộc khá phiền toái.”
Trước kia trong tộc này có một cô gái còn muốn cho cậu trúng tình cổ. A, sau đó làm sao nhỉ, hình như cậu đã ném con tình cổ kia cho một người ăn xin ở ven đường.
“Đại ca, cậu biết nhiều điều thật đấy!” Hà Kiến Nhất lập tức nhìn cậu với ánh mắt bội phục.
Hàn Húc phục hồi tinh thần lại, mỉm cười nói: “Mỗi chữ trong thư tựa như vàng, những chuyện này đều được viết trong sách, cậu đọc nhiều là sẽ biết.”
Hà Kiến Nhất nghe được vậy thì sửng sốt, cậu quyết tâm về nhà sẽ đọc thật nhiều sách, biết đâu có một ngày mình cũng giỏi như đại ca vậy.
Việt Khê liếc Hàn Húc, lúc người này nói dối quả thật không chút khẩn trương lo sợ, lại còn khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng tin, không nhịn được mà tin tất cả những gì cậu nói. Mà Hà Kiến Nhất thì thường xuyên bị cậu lừa, cô dám cam đoan dù sách gì cũng không viết về tộc người này.
*
Trại chăn nuôi của Chu Nhất An ở vùng ngoại ô, lúc mấy người Việt Khê đến, trời đã sẩm tối, bọn họ đi đến nơi để mẫu cổ theo lời ông ta, trên đường đến đây, mấy con cổ trùng hưng phấn rất nhiều, thế nhưng đến nơi rồi, bọn chúng lại yên tĩnh kỳ lạ.
Mẫu cổ Vàng bạc cổ, tên như ý nghĩa, đó là một con sâu cả người đều là màu vàng kim, được Chu Nhất An nuôi trong một cái bình thủy tinh. Nhìn như vậy lại thấy con sâu này còn khá đẹp, nhìn hơi giống ve.
Ngoài mẫu cổ, bọn họ còn tìm được rất nhiều cổ trùng đang được nuôi ở đây, một đám nhung nhúc màu đen, người có chứng sợ hãi những thứ này mà nhìn thấy thì khẳng định tối sẽ mất ngủ.
Đồ ăn cho gà ở đây chính là đám cổ trùng này, cổ trùng có thể khiến chúng lớn nhanh hơn, mà cổ trùng cũng sẽ đẻ trứng trong cơ thể gà, khi gà chết đi, cổ trùng cũng chết, nhưng trứng sẽ không có vấn đề gì.
Thật ra muốn lấy cổ trùng ra cũng rất đơn giản, bởi vì cổ trùng chỉ có thể nở trứng khi ở trong cơ thể sống, chỉ cần cơ thể sống chết thì chúng sẽ không thể nở được.
Mấy người Việt Khê châm lửa đốt hết gà và cổ trùng ở đây, khi kiểm tra thấy không còn cổ trùng nào còn sống nữa thì họ mới rời đi.
Có mẫu cổ ở, những người trúng cổ kia được an tĩnh lại, tuy họ không còn điên cuồng gào thét nữa nhưng họ vẫn rất đói, dù ăn cái gì cũng không thấy no. Nếu không có người nhìn bọn hắn chằm chằm, bọn họ khả năng sẽ ăn mãi cho đến khi no căng mà chết.
Mấy người Việt Khê cầm mẫu cổ trở về, lập tức bắt đầu công việc lấy cổ trùng ra.
Hàn Húc ôn nhu nói: “Sư phụ, hay là nghỉ ngơi một chút, dù sao đã lấy được mẫu cổ rồi, nghỉ ngơi một lát cũng không sao.”
“Không có việc gì, không giải quyết hết mọi việc, lòng tôi cũng cảm thấy không an ổn, ai biết có thể xảy ra biến cố gì nữa không. Hơn nữa tô nghĩ ra một cách lấy cổ trùng rất đơn giản, dùng thuốc giết hết cổ trùng luôn, nói thế nào thì giết chết rồi lấy ra cũng dễ hơn còn sống mà!” Việt Khê càng nghĩ càng cảm thấy đây là cách tốt, Việt Khê hỏi Hàn Húc: “Hàn Húc, cậu có biết loại thuốc nào có thể giết cổ trùng không?”
Không đợi Hàn Húc trả lời, cô cười tủm tỉm nhìn cậu, lại nói với ngữ khí khẳng định: “Tôi biết cậu nhất định biết cái này.”
Hàn Húc: “……”
Quả thật cậu có biết, nói chính xác ra thì dưới bầu trời này, không gì cậu không biết. Cậu sống hơn một ngàn năm, suốt một ngàn năm này, đủ để cho cậu viết vô số chuyện.
Thuốc để lấy cổ trùng ra bệnh viện đều có, bệnh viện nấu thẳng cho mỗi người một bát thuốc, những người này uống xong là bắt đầu nôn, đương nhiên những thứ nôn ra đều là trùng đã chết và trứng trùng chưa kịp nở.
Bởi vì có mẫu cổ ở đây, tử cổ không hề ồn ào náo động làm ầm ĩ, người trúng cổ vô cùng tỉnh táo, có thể nhìn thấy quá trình mình được lấy cổ ra, cái này thật đúng là bóng ma cả đời họ.
Hàn Húc nói: “Cách làm này vừa đơn giản vừa trực tiếp, chỉ là những người này phải bồi bổ cơ thể dăm ba năm nữa mới tốt lên được, muốn nói tốt, vẫn là sư phụ từ mình lấy cổ trùng ra cho họ mới là tốt, mỗi lần cô lấy cổ trùng ra còn chùng chân nguyên tẩm bổ cho họ, những người đó cứ được lời to như vậy.”
“Nhận tiền của người ta thì tôi đương nhiên phải làm việc, bằng không sau này người ta không tìm đến tôi nữa, tôi biết đi đâu để kiếm tiền đây? Cậu xem cửa hàng trên taobao của tôi đi, đều là đánh giá năm sao đấy!” Việt Khê lấy ra một lý do vô cùng hoàn chỉnh, cũng hoàn toàn không cảm thấy mình lấy chân nguyên ra để dưỡng cơ thể cho những người đó có gì không tốt, càng không cảm thấy lãng phí.
“Thật ra tôi cảm thấy cơ thể mình dạo này ngày càng tốt, a, không đúng, cơ thể tôi vẫn luôn rất tốt!” Cô duỗi tay nắm lấy tay Hàn Húc, nói: “Cậu có cảm nhận được không, cơ thể của tôi càng ngày càng ấm áp, này cũng thật kỳ quái.”
Âm khí trên người cô quá nặng, dù lệ quỷ ở trước mặt cũng không đủ cho cô ăn. Cũng vì nguyên nhân này nên từ nhỏ thân nhiên cô đã thấp, sờ lên không kém người chết là bao, cũng may trái tim trong lồng ngực vẫn đang còn đập, cho thấy cô vẫn là người sống. Nhưng khoảng thời gian này cô phát hiện cơ thể mình đang thay đổi, cơ thể ngày càng ấm áp, quả thật thân nhiên đã như người bình thường. Nhưng trên thực tế cô và người thường vẫn khác nhau.
“Tôi nhớ rõ nhưng thay đổi này… Bắt đầu từ khi trở về từ thôn Mễ Hương……”
Nói xong, cô suy tư gì đó mà liếc nhìn Hàn Húc một cái.
*
Toàn bộ những người trúng cổ đều được lấy hết cổ trùng ra khỏi người, đương nhiên họ cũng dần dần khỏe lại, nhớ lại chuyện xảy ra gần đây, đối với bọn họ mà nói, đó chính là cơn ác mộng, mà cơn ác mộng này lại thật sự tồn tại.
“Hu hu hu, đời này tôi không muốn ăn gà rán nữa!”
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu những người bệnh này, gà rán gì đó, không thể ăn thêm dù chỉ một miếng nữa, chuyện lần này đã trở thành bóng ma tâm lý trong đời bọn họ.
Sau khi giải quyết chuyện này, mấy người Việt Khê nhận được không ít công đức, nhưng công đức này có lớn có bé, bọn Triệu Lộ không cảm nhận được nhưng cô và Hàn Húc lại nhìn thấy rất rõ ràng.
“Công đức trên người cậu quá nhiều, tỏa sáng như mặt trời di động, đối với cậu một chút ánh sáng như vậy có lẽ chỉ như ánh sáng đom đóm thôi, không biết có tác dụng gì không……” Câu cuối cùng, Việt Khê nói rất nhỏ, như là đang nói thầm, Hàn Húc đứng bên cạnh cũng không nghe được.
Công đức thấm vào đầu ngón tay, mang đến một chút cảm giác ấm áp dễ dàng bị bỏ qua nếu không để ý.
Ánh sáng vô cùng nhẹ, hoàn toàn bị ánh mặt trời che đậy, người thường không thể nhìn thấy được.
Rất nhiều người tu chân nhờ vào công đức để tu luyện, ở thời đại này, linh khí khan hiếm, tích cóp công đức cũng coi như là con đường dễ dàng nhất. Chỉ là nếu muốn phi thăng thành tiên thì phải tích cóp rất nhiều công đức mới có thể, có người cả đời làm việc thiện, tích góp được nhiều công đức nhưng cũng chưa chắc đã có khả năng phi thăng thành tiên.
Còn Hàn Húc, công đức quanh thân cũng tuyệt đối sẽ không có thời điểm phi thăng thành tiên. Thân cậu ở địa ngục, dù có nhiều công đức hơn nữa thì cũng không có tác dụng gì với cậu.
Cười nhạo dưới đáy lòng, nhưng trên Hàn Húc trên mặt lại là cười đến ôn hòa, cậu nói: “Cũng may lần này không làm không công, kiếm được không ít tiền đâu.”
Nói đến đây, bọn Triệu Lộ bọn nhịn được mà nhìn cậu với ánh mắt một lời khó nói hết cảm xúc ngổn ngang trong lòng.
Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới, vẻ ngoài như ánh trăng sáng, cõi lòng đầy từ bi như Hàn Húc, thế nhưng sẽ làm ra loại chuyện này tới, cậu vậy mà lại đặt một tấm biển ở lối đi, phía dưới bày một cái bàn, trên bàn đặt một cái hòm gỗ.
Trên thông báo viết: “Lấy cổ trùng, một người ba trăm năm mươi triệu, vui lòng bỏ tiền vào hòm gỗ.”
Quả thực không cần quá phát rồ như vậy!
Hàn Húc cười tủm tỉm nói: “Dù thế nào thì cũng không thế để sư phụ tôi làm không công chứ, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy? Tôi chỉ cần mấy trăm triệu mà thôi.”
“Nhưng mà có người không lấy ra được mấy trăm triệu đâu!” Từ Vi nhỏ giọng nói.
Hàn Húc nói: “Tuy nói là mấy trăm triệu, nhưng nếu bọn họ biết ơn sư phụ, biết sư phụ phí tâm tư cứu mình thì tôi cũng không so đo họ thiếu bao nhiêu tiền, chỉ là nếu bọn họ không biết ơn……”
Vậy thì không cần phải cứu những người này!
Việt Khê nắm lấy tay cậu, nói: “Được rồi được rồi, tôi tin mọi người đều cảm kích tôi, cậu không cần cần tính toán chi li như vậy…… Hôm nay kiếm lời thật nhiều tiền, tôi mời mọi người đi ăn bữa tiệc lớn, chúng ta đi ăn lẩu đi!”
Nghe vậy, Hàn Húc cười một tiếng, dưới đáy mắt lại cất giấu cảm xúc khó nhìn ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.