Editor: Heo Lười
Đêm nay là một đêm không yên tĩnh, cảnh sát đến rất nhanh, ghi chép lại mọi thứ rồi nhìn ba người đàn ông nằm dưới đất đang rên rỉ, nhịn không được duỗi chân đá ba người bọn họ một cái: "Giả vờ cái gì? Trên người không có vết thương mà kêu la như heo bị chọc tiết, không thấy mất mặt à?"
Hổ Tử che bụng đang chịu đau đớn, trong long âm thầm chửi rủa, mày thì biết cái gì, ông bị là nội thương.
Anh ta nhìn Việt Khê với ánh mắt sợ hãi, hoàn toàn không hiểu con nhóc này rốt cuộc là người của phái nào, rõ ràng nhìn qua chỉ là một con nhóc bình thường, trên người lại không có chân khí dao động, tại sao lại lợi hại như vậy chứ?
"Trong nhà không mất thứ gì chứ?" Cảnh sát cầm theo sổ, tiến hành hỏi theo thường lệ.
Việt Khê ngoan ngoãn trả lời: "Không có, bọn họ còn chưa kịp vào nhà, đã bị Đại Bạch phát hiện ra......Nhưng mà bọn họ làm cho Đại Bạch sợ hãi rồi, chú nhìn xem, bây giờ tinh thần Đại Bạch không tốt lắm."
Cô đưa tay chỉ chỉ cái cổ dài của Đại Bạch, dáng vẻ như chiến sĩ vừa đánh trận chiến thắng trở về, con ngỗng trắng lắc lắc cái mông của nó đi loanh quanh bên cạnh.
Đám người Hổ tử: "......"
Con mẹ nó, cô quả thực là trợn mắt nói dối mà, con ngỗng này có chỗ nào giống bị kinh hãi chứ? Rõ ràng còn đang hăng máu chiến đấu có được không.
Cảnh sát cười, vô cùng có hứng thú với Đại Bạch, nói: "Nhưng thật ra ít nhiều cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-anh-ta-cong-duc-vo-luong/1194179/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.