Edit: Qing Yun
Không có pháp thuật thêm vào khiến người giấy quay trở lại thành một tờ giấy mỏng, tờ giấy sạch sẽ như cũ, chỉ là ba chữ "Tiếu Trúc Sân" trên giấy đã không còn nguyên vẹn, chữ viết trở nên mơ hồ loang lổ.
Việt Khê duỗi tay nhặt người giấy lên, đầu ngón tay khẽ lắc lư, hô một tiếng, người giấy liền bốc cháy biến thành tro tàn trong chớp mắt.
Một tia sáng ngoài cửa sổ chiếu lên mặt Tiếu Trúc Sân, anh ta nhắm mắt lại theo bản năng, cả người cảm thấy thật không chân thực. Sự tình xảy ra đêm nay giống như một giấc mộng.
"Được... Được rồi sao?" Thanh âm hơi mơ hồ, anh ta hỏi, "Bọn họ sẽ không tìm tôi gây phiền toái nữa chứ?"
Hàn Húc khẽ cười, "Có sư phụ tôi ra tay thì làm gì có chuyện không giải quyết được?"
"Tới giờ rồi." Việt Khê quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, Mặt Trời đã ló rạng, "Tôi tính rồi, hôm qua là kỳ hạn cuối của em họ anh, thời gian vừa đến đầu trâu mặt ngựa sẽ tới câu hồn phách của anh ta mang về địa phủ. Chưa nói đến mượn mệnh người khác, trên người anh ta có pháp thuật, tự nhiên không dễ giải quyết."
Nghe vậy, trong lòng Tiếu Trúc Sân nhẹ nhõm vài phần, chỉ là vẫn hơi sầu, "Em họ tôi chết rồi, sợ là dì nhỏ sẽ càng hận tôi."
Gặp phải người lòng dạ hẹp hòi như Hoàng phu nhân, nếu em họ của Tiếu Trúc Sân chết, sợ là sẽ đem mọi chuyện đổ hết lên đầu anh ta. Nói không chừng còn muốn Tiếu Trúc Sân cũng phải chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-anh-ta-cong-duc-vo-luong/1194150/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.