Đã ba ngày kể từ khi ngài công tước đồng ý để Rosie đem theo đứa trẻ ở khu nhà thổ.
Cậu nhóc này tên là Alan, một đứa trẻ nhút nhát và khá kiệm lời. Thật khó khăn Rosie mới có thể dụ thằng bé nói ra tên của mình. Đối với những hiệp sĩ khác thì tình trạng nghe vẻ còn tệ hơn. Alan câm như hến, thậm chí không một chút phản ứng trước những câu hỏi của họ, khiến mọi người còn tưởng thằng bé bị câm bẩm điếc bẩm sinh.
Và đó là tất cả những gì họ biết về Alan!
Bị nhốt lại và ngược đãi trong thời gian dài khiến làn da cậu trở nên trắng nhợt thiếu sức sống, cơ thể gầy gò gần như chỉ còn mỗi da bọc xương. Alan không cho phép bất kỳ người nào động vào cơ thể mình kể cả những hiệp sĩ. Việc cho cậu ăn và đi tắm luôn vô cùng vất vả.
Dù Rosie đã giải thích với cậu rất nhiều lần nhưng Alan chưa bao giờ dám buông lỏng cảnh giác, thậm chí lúc ở trên xe ngựa cũng chỉ thu lu vào một góc và cố cách xa mọi người.
Cái tính lầm lì đó khiến cô phát mệt nhưng chẳng thể làm gì được ngoài cố gắng tạo niềm tin với cậu. May thay thằng nhóc có vẻ run sợ trước công tước Maximilian nên cũng chưa bao giờ chống đối lại cô. Điều này Rosie quả thực phải cảm tạ anh ta rất nhiều…
Chỉ còn một ngày đi đường nữa là họ có thể trở về lãnh địa Ashton. Đêm nay ngài công tước đã để mọi người nghỉ ngơi lại tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-yeu-toi-den-phat-dien-roi/2592797/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.