Vết thương đã được khâu lại nhưng vì hành động vô ý của công tước đã bị bung ra, máu chảy không ngừng dù đã được đắp thuốc. Nam chính vậy mà vẫn có thể đối xử với bản nhân tàn nhẫn đến như thế, làm việc trong tình cảnh chẳng khác nào một hình phạt tàn khốc thế này sao.
Vết thương mới chồng chéo lên vết thương cũ trên tấm lưng dài rộng của công tước khiến nàng không thể thốt lên lời, vậy mà vẻ mặt của Maximilian cứ thờ ơ như không vậy.
“Ngài quả là chán sống rồi công tước!” Rosie khó chịu bất thốt lên một câu, băng gạc đã bị thấm đẫm máu đến mức này rồi ngài ta không sợ mất máu mà chết hay sao.
“Nếu có thể dễ chết được như vậy thì tốt quá!” Maximilian thản nhiên đáp lại sự lo lắng của nàng một cách dửng dưng.
“…”
Công tước không chỉ coi mạng sống kẻ thù như cỏ rác và ngay chính mạng sống của bản thân anh cũng không buông tha.
Rosie hai mắt đỏ hoe, tức giận muốn đánh cho nam chính một cái, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ xuống tay. Nàng đem khăn bông sạch sẽ cũng thuốc sát trùng một lần nữa băng bó lại vết thương trên người công tước một cách cẩn thận. Rosie không hiểu sao người bị thương là anh nhưng trái tim mình lại cảm thấy đau khổ nặng nề, cơn đau vô hình dường như bóp chặt lấy cổ họng nàng, khiến Rosie không thể thốt lên lời.
Nàng chẳng có cách nào để thuyết phục một kẻ lưu luyến với cái chết nặng nề như ngài ta cả.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-yeu-toi-den-phat-dien-roi/2592759/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.