Vu Chu dù đã sớm tính toán chính xác sẽ có một màn này, nhưng thật sự nghe được thấy được, vẫn là có chấn động trong nháy mắt.
Nam tử trước mặt tràn đầy thành kính quanh người phảng phất một khắc kia bị ánh hoàng hôn cuối cùng nhuộm đầy màu vàng, chói lọi sáng bừng. Trong đầu cậu có một khoảnh khắc hoàn toàn không nghĩ ra bất cứ thứ gì, chỉ nhìn chằm chằm hòa thượng trước mặt.
Trong chốc lát, cậu phục hồi tinh thần, giơ tay lên, ngón tay bị gió thổi làm che mắt một sợi tóc mực phất xuống, đồng thời vén tóc che hơn phân nửa khuôn mặt, hướng về phía trước tới gần một chút, chỉ cách khuôn mặt Vô Dận hai tấc: "Độ ta? Tiểu sư phụ, ngươi có thấy rõ, đây không phải là bệnh tật bình thường, đây là thủy đậu, là bệnh nan y sẽ chết người, ngươi không sợ chết sao?"
Ánh mắt Vô Dận vẫn không sợ hãi như cũ, còn vì để cho Vu Chu tin tưởng, thậm chí ngay cả khi tưởng tượng rằng khuôn mặt của cậu có xấu đến không thể diễn tả được phóng đại đến gần như vậy, cũng không chút nhúc nhích: "Sinh cũng hà hoan, chết cũng sợ gì. Cứu người một mạng thắng tạo thất cấp phù đồ.*"
*: Sống có gì vui, chết có gì sợ. Cứu một mạng người hơn dựng bảy ngôi chùa.
Vu Chu mắt phượng tỏa sáng: "Nhưng nếu cứu sống ta, tiểu sư phụ ngươi lại chết thì sao?"
Vô Dận: "Chúng sinh bình đẳng, nếu lấy mệnh của ta đổi lấy tiểu thí chủ, một mạng đổi lấy một mạng, cũng không có tổn thất gì; nếu thí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-y-dien-roi/229067/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.