Editor: demcodon Vương Đào đã chú ý tới động tĩnh bên Lục Dương và Triệu Hâm, dựa vào kinh nghiệm của hắn cũng rất nhanh đoán được nghệ sĩ của Hạ Bình đang liên hợp để đối phó với một người mới khác. Về phần lý do, không cần đoán cũng biết nam sinh tên Lục Dương kia dáng vẻ rất chói mắt, đưa tới người khác ghen ghét. Những luyện tập sinh này chưa được ra mắt nên chuyện có thể làm còn có hạn. Nhưng loại ngáng chân nhỏ này vẫn có thể làm cho người ghê tởm. Mặc dù Hạ Bình ở Bác Á không tính một tay che trời, nhưng danh hiệu người đại diện kim bài cũng không phải tùy tiện gọi. Toàn bộ công ty bao gồm ông chủ lớn Ngụy Bác đều rất khách khí với Hạ Bình, gặp chuyện bình thường sẽ nể mặt mũi mấy phần. Bất quá Vương Hữu Lan cũng là người đại diện nổi tiếng của Bác Á, Vương Đào đương nhiên không muốn vì những luyện tập sinh còn chưa ra mắt này đắc tội với một trong Hạ Bình và Vương Hữu Lan. Vì thế đeo tai nghe lên giả vờ không có phát hiện xung đột giữa các học sinh. Mấy nghệ sĩ của Hạ Bình bên này thấy giáo viên thờ ơ cũng an tâm. Đặc biệt là Triệu Hâm, hiện tại nhìn thấy có người tìm Lục Dương gây "rắc rối" lập tức thêm mắm dặm muối nói: "Chính cậu chen đến chỗ người khác, sao lại nói là vấn đề của tôi, người ác kiện trước cũng không phải biện pháp báo cáo chứ?" Lục Dương khẽ nhíu mày, đang chuẩn bị giải thích lúc này Quách Hoành ở bên kia Triệu Hâm đi tới hoà giải: "Chỉ là đoạn vừa rồi động tác quá lớn, di chuyển nhiều một chút cũng rất bình thường mà, việc nhỏ thôi, đợi lát nữa chúng ta lại đứng rộng một chút là được." Gã nhìn về phía người chỉ trích Lục Dương nói, ở mặt ngoài giống như đang giải thích giúp Lục Dương. Nhưng kỳ thật cũng ám chỉ động tác của Triệu Hâm cũng không có vấn đề. Nghệ sĩ của Hạ Bình thấy Quách Hoành "nói lên" như vậy tự nhiên vô cùng hài lòng. Tô Hoạch vỗ vỗ bả vai Quách Hoành tỏ vẻ thân mật nói tiếp: "Đều là bạn học không cần thiết không thoải mái. Hôm nay tôi và Triệu Hâm mới đến, chờ lát nữa mời các vị tiền bối ăn khuya, sau này cũng xin mọi người chăm sóc nhiều hơn." Nghệ sĩ sau khi chính thức ra mắt đối với vóc dáng của mình sẽ càng ngày càng kiểm soát nghiêm ngặt hơn, nói ăn khuya thì ăn khuya như vậy cũng chỉ có người trẻ tuổi mới làm được. Bởi vì có người muốn mời khách ăn uống nên không khí trong lớp đã khôi phục thân thiện, mấy nam sinh thậm chí vây lại thảo luận lát nữa muốn ăn cái gì. Cũng không biết là bọn họ cố ý hay là vô tình hoàn toàn cô lập Lục Dương. Chỉ có Tô Hoạch mời Lục Dương: "Tiền bối, tan học đi chung nha?" Lục Dương không tính qua lại với những người này. Chung quy nhân phẩm có vấn đề, cũng không phải là mời khách hay tặng quà là có thể bù lại. Cậu lắc đầu, lễ phép nói từ chối: "Người trong nhà còn đang chờ tôi về nên không thể đi theo mọi người được." Tô Hoạch bị từ chối cũng không nói gì thêm, hắn cười cười với Lục Dương rồi quay người sang tham dự "thảo luận". --- --- Trải qua đoạn nhạc đệm nhỏ này, các bài học sau đã diễn ra coi như thuận lợi. Vương Đào thậm chí đã kết thúc tiết học trước 10 phút. Khi tới hộc tủ lấy ba lô thì Lục Dương mới phát hiện trên di động có một cuộc gọi nhỡ còn có tin nhắn từ Tông Chính Hải gửi cho cậu: [Tan học thì điện thoại cho tôi.] Lục Dương lập tức gọi lại, điện thoại rất nhanh được bắt máy truyền đến giọng nam trầm thấp của Tông Chính Hải: "Tan học rồi à?" "Dạ! Hôm nay tan học sớm." Mặc dù không biết tại sao Tông Chính Hải đột nhiên lại gọi cho mình, nhưng Lục Dương vẫn thành thật trả lời đối phương. "Cậu đi ra từ cửa nào? Tôi đang đến Bác Á." Lục Dương nghe vậy thì hoảng sợ: "Đã trễ thế này anh đến Bác Á có chuyện gì sao?" Tông Chính Hải im lặng một giây mới trả lời: "Tôi có chút chuyện ở gần đó nên thuận tiện tới đón cậu." "Vậy anh Lưu..." "Cậu ấy không có tới." Người đàn ông đầu kia điện thoại trả lời. "Vậy à, được, tôi đây lập tức đi ra." Lục Dương sợ Tông Chính Hải chờ lâu, sau khi hẹn chỗ gặp mặt với đối phương thì tăng nhanh tốc độ thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi. Tô Hoạch đứng ở bên cạnh dường như đang nghe bạn học trò chuyện kỳ thật ngầm đặc biệt chú ý động tĩnh bên Lục Dương. Hắn thấy Lục Dương hình như hẹn người nào lại vội vàng bận rộn lấy ba lô đi ra ngoài thì nói với đám người Triệu Hâm: "Các cậu đi tới quán trước đi, tôi đi lên trên lầu tìm anh Dư có chút việc lập tức đến sau." Anh Dư là một trong trợ lý của Hạ Bình, cũng là người phụ trách việc quản lý các luyện tập sinh. Đám người Triệu Hâm nghe thấy Tô Hoạch muốn tìm anh Dư cũng không quá để ý, chỉ là kêu hắn nhanh lên. Tô Hoạch gật đầu chạy ra ngoài đi, vừa đi ra cửa phòng tập nhảy đúng lúc nhìn thấy bóng dáng Lục Dương. * * * Lục Dương vừa đi ra cửa hông Bác Á thì nhìn thấy xe Tông Chính Hải đậu ở ven đường dưới đèn đường. Mặc dù là xe màu đen nhưng nhìn qua vẫn vô cùng làm cho người khác chú ý. Cậu bước nhanh đến, tự mình mở ra cửa sau xe ngồi vào, sau đó cười ngây ngô một cái với người đàn ông trên ghế điều khiển phía trước. Đại khái là vừa rồi lúc chạy tới hơi nhanh, Lục Dương vừa ngồi xuống vẫn cảm thấy tim mình đập rất nhanh. "Anh Hải!" Cách một tuần mới gặp mặt, hơn nữa đối phương còn thuận đường tới đón cậu. Lục Dương đương nhiên cảm thấy vô cùng vui vẻ. Tông Chính Hải từ kính chiếu hậu lẳng lặng nhìn cậu một cái, trên mặt không có sự thay đổi biểu cảm đặc biệt nào, chỉ là đáp lại lời chào của Lục Dương, còn đưa cái ly sứ giữ nhiệt cho cậu. Lục Dương nhận cái ly hơi tò mò hỏi: "Đây là cái gì?" "Canh thím Trương hầm, sợ cậu về mới uống thì quá muộn." Tông Chính Hải thản nhiên giải thích. Lục Dương không nghi ngờ lời hắn, vui vẻ xoay mở nắp trên ly sứ ra, mùi thơm trong canh lập tức bay ra tràn ngập cả xe. Lục Dương sợ mùi này sẽ lưu lại trong xe Tông Chính Hải nên nhanh chóng mở cửa sổ ra. Tông Chính Hải ở trong xe của mình chưa bao giờ ăn cái gì, hắn tự mình lái xe chở người khác cũng đều rất ít, lại càng không cần nói dám ở trong xe hắn ăn cái gì. Nhưng lúc này Tông Chính Hải từ kính chiếu hậu nhìn Lục Dương uống từng hớp nhỏ canh nóng ngoài ý muốn phát hiện mình lại không ngại. Thậm chí còn có chút hưởng thụ loại cảm giác ở chung không gian nhỏ này, loại cảm giác này phảng phất như cả thế giới chỉ còn lại hai người. Lục Dương uống xong canh Tông Chính Hải lại rút mấy tờ khăn giấy đưa cho cậu lau miệng: "Đóng cửa sổ lại đi, buổi tối lái xe gió khá lớn." "Được!" Lục Dương cảm thấy mùi trong xe đã không rõ ràng vì thế nghe lời đóng cửa sổ lại. Tông Chính Hải khởi động xe, bọn họ lướt qua từ cửa hông Bác Á. Đây là lần đầu tiên Lục Dương ngồi trên xe Tông Chính Hải, cậu nhìn cấu kết trong xe ánh mắt bị thu hút bởi khớp xương bàn tay trên vô lăng phía trước. Lục Dương rất quan tâm đến mọi chuyện trong giới giải trí, biết "nhan khống" đương nhiên cũng biết "tay khống". Bàn tay hiện tại của cậu nhìn rất đẹp, nhưng so sánh với Tông Chính Hải dường như vẫn còn kém một chút. "Cuối tuần tôi phải về thủ đô một chuyến, đại khái khoảng một tuần không ở nhà." Tông Chính Hải ở phía trước đột nhiên mở miệng nói. Lục Dương nghe lời hắn lời nói bỗng nhiên cảm thấy có một chút mất mát, làm cho niềm vui khi được ngồi trong xe Tông Chính Hải cũng bị hòa tan không ít. Tông Chính Hải chú ý thấy Lục Dương im lặng lại chủ động hỏi: "Gần đây cảm thấy thế nào? Có theo kịp tiết học của Bác Á không?" Lục Dương gật đầu, lại cảm thấy đối phương ở phía trước lái xe không nhìn thấy động tác của mình vì thế mở miệng nói: "Trong Bác Á đào tạo thật sự rất tốt, dạy gì cũng rất thực tế, giáo viên cũng rất giỏi." Tông Chính Hải nhớ tới Ngụy Bác đã đề cập tới kế hoạch mới bọn họ tuyển người đang chọn một tiêu đề, vì thế hỏi Lục Dương: "Có bao nhiêu người được đào tạo với cậu?" "Cũng được, không tính quá nhiều." Nói đến người được đào tạo chung Lục Dương không khỏi nhớ tới chuyện xảy ra lúc trước. Bất quá cậu không muốn đề cập tới những mớ hỗn độn này với Tông Chính Hải. Vì thế chủ động nói với hắn một ít nội dung thú vị trong tiết học. Tông Chính Hải lắng nghe cậu nói thỉnh thoảng đưa ra một số câu trả lời cho thấy mình vẫn luôn tham dự. Điều này làm cho con đường vốn không xa ở dưới tình huống hai người đều nói chưa hết ý bỗng nhiên kết thúc. Chiếc xe dừng lại dưới gara lầu một, Lục Dương ôm cái ly xuống xe chờ Tông Chính Hải khóa xe. Tông Chính Hải đóng cửa xe đi tới chú ý thấy cái ly trên tay Lục Dương, trong mắt chợt lóe lên điều gì đó mở miệng nói với Lục Dương: "Cậu trực tiếp lên lầu, nghỉ ngơi sớm một chút, tôi mang cái này để phòng bếp." Nói xong không cần phân trần cầm cái ly trong tay Lục Dương đi. Lục Dương vốn đang muốn từ chối nhưng động tác của đối phương quá nhanh. Cậu còn chưa kịp phản ứng thì trong tay đã trống không, chỉ có thể nói: "Cám ơn anh Hải, tôi đi lên trước đây." Chờ nhìn theo Lục Dương đi vào thang máy thì Tông Chính Hải mới vòng đến phía trước đi vào phòng bếp. Không nghĩ tới thím Trương vẫn còn ở phòng bếp, còn tâm tình vui sướng hát ca. Bà thấy Tông Chính Hải đi vào lập tức mặt mày hớn hở nói: "A Hải vất vả rồi, đi đón Dương Dương hả? Cậu ấy ở đâu? Thím vừa mới hâm nóng canh, vừa lúc gọi cậu ấy đến uống." Tông Chính Hải tạm dừng một lát, trấn định nói với thím Trương: "Hôm nay cậu ấy học tiết vũ đạo nên nhìn qua có chút mệt, cháu vừa mới kêu cậu ấy nhanh về phòng tắm rửa ngủ sớm." Thím Trương nghe vậy phụ họa nói: "Đúng đúng đúng, mệt mỏi nên nghỉ ngơi sớm một chút, không uống canh cũng không sao." "Vậy không thể lãng phí, để cho cháu uống đi." Tông Chính Hải bưng lên chén canh nóng trên bàn uống sạch một hơi, còn thuận tay bỏ vào máy rửa chén. Hắn dặn thím Trương: "Thím cũng nghỉ ngơi sớm một chút." Thím Trương cười gật đầu: "Được rồi, thím về phòng, cháu cũng đừng làm việc quá trễ, sức khỏe là quan trọng nhất!" Tông Chính Hải đồng ý với thím Trương mới trở lại phòng sách của mình mở máy tính ra. Lúc này di động của Tông Chính Hải vang lên. Khi nhìn thấy là điện thoại từ thủ đô thì hắn lập tức bắt máy, vừa nghe từ trong ống loa truyền đến một tiếng "bác ơi" non nớt. Vừa nghe một tiếng Tông Chính Hải biết đây là hai đứa kêu. Quả nhiên, vừa chào hỏi xong thì một giọng biến thành hai, phía sau nhào lên trước nói chuyện với Tông Chính Hải. "Bác ơi, chừng nào bác về?" "Bác ơi, bảo bảo của Lạc Lạc sẽ bị mẹ tặng cho người ta!" "Đúng đúng, mẹ nói... có quá nhiều bảo bảo, quá nhiều lông!" "Tặng cho dì mặc váy xanh, còn có chú đeo mắt kính, còn có... còn có ai nữa?" "Còn có ông Trương cách vách!" Càng nói hai đứa dường như quên mình đang gọi điện thoại, mà bắt đầu đối thoại. Tông Chính Hải bị hoàn toàn bỏ qua lại nhếch khóe miệng lên, im lặng nghe bọn nhỏ nói chuyện. * * * Hai tuần tiếp theo, Lục Dương cố ý duy trì khoảng cách với nghệ sĩ của Hạ Bình, lại phát hiện Tô Hoạch kia dường như rất thích tìm cậu nói chuyện. "Anh Dương cũng là người bản địa Thân Thành ư? Sao không thấy anh ở ký túc xá?" Tô Hoạch đưa cho Lục Dương một chai nước khoáng. Lục Dương cười uyển chuyển từ chối mà uống đồ uống có chất điện giải trong nhà chuẩn bị cho mình, cũng mượn việc này xem nhẹ vấn đề của Tô Hoạch. Đối phương lại không từ bỏ mà tiếp tục nói: "Kỳ thật ở ký túc xá cũng không tệ, đều là người trẻ tuổi thuận tiện cho việc trao đổi, hơn nữa tin tức cũng được cung cấp nhanh chóng. Đúng rồi anh Dương, anh có biết Bác Á muốn đưa ra chương trình gì mới không?" Chuyện quan trọng như vậy Lục Dương đương nhiên nghe Vương Hữu Lan đề cập qua. Cậu nhìn thoáng qua Tô Hoạch không biết đối phương rốt cuộc muốn làm cái gì. May mắn lúc này giáo viên đã bắt đầu mở nhạc lên, Lục Dương đề nghị Tô Hoạch nên trở về vị trí của mình chuẩn bị sẵn sàng. --- --- Sau giờ học, Lục Dương làm như không có nhìn thấy Tô Hoạch đến gần mình mà cầm lấy ba lô đi về nhà. Anh Hải đi thủ đô đã một tuần, hôm nay sẽ về Đế Cảnh Quận. Nếu cậu về sớm một chút đối phương có thể còn chưa ngủ. Vừa chạy vào phòng khách, quả nhiên nhìn thấy Tông Chính Hải đang ngồi trên sô pha. Lục Dương lập tức vui vẻ chào hỏi hắn: "Anh Hải, anh đã trở lại? Chào buổi tối!" "Chào buổi tối." Tông Chính Hải cũng nhìn về phía Lục Dương, trong ánh mắt mang theo vui vẻ. Lúc này Lục Dương mới phát hiện trên bàn trà phòng khách có để một cái lồng. Cậu vừa đi vào đã thấy, dường như là loại lồng hàng không vận chuyển thú cưng, hơn nữa đã mở cửa. "Đây là cái gì?" Lục Dương ngồi xổm xuống nhìn vào bên trong thì thấy một đôi mắt nhỏ tròn xoe và hai móng vuốt nhỏ đầy lông xù. --- --- --- Tiểu kịch trường: Anh Dương nào đó: Đây là cái gì? Anh Hải nào đó: Đây là tiểu mao cầu sắp bị chủ của nó tặng cho người ta, không có nhà để về. Một tháng sau. Khách: Đây là cái gì? Anh Dương nào đó: Đây là tiểu vương tử nhà chúng tôi! Anh Hải nào đó: Đây là con sói được dẫn vào nhà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]