Chương trước
Chương sau
Kết cuộc là Robert Ly chỉ bị đánh bầm dập một trận mà thôi, Mễ Lam không cho Nolan giết người. Chỉ cần đem nhiều chứng cứ hữu hiệu tố cáo hắn ta cho cảnh sát, còn lại thì chỉ chờ hắn xuống mồ thôi.
Tất cả chứng cứ điều đem đến án cao nhất. Thái Tư Thiện cũng dính dáng rất nhiều trong việc đó. Trong một đêm thiên kim tiểu thư cao vời vợi như Thái Ngư lại trở nên thiếu thốn và bị chủ nợ vây khốn khắp nơi.
Vũ Thần đỡ viên đạn ngay chỗ hiểm không thể qua khỏi, trước lúc ra đi, cậu ta đã nói rõ mọi việc xin lỗi với Mễ Lam.
Cô chỉ nhìn người đang nằm trên giường bệnh hấp hối kia, giọng vẫn lạnh nhạt mở miệng:
"Một mạng đền một mạng, chúng ta hoà nhau rồi, tôi tha thứ cho cậu" suốt một chặng đường đến đây Mễ Lam đã không ngừng suy nghĩ. Cuối cùng cô cũng thông suốt. Nếu nói không có anh ta ép cô nhảy vực kiếp trước, thì sẽ không có cô của bây giờ. Sẽ không gặp được người đàn ông của đời mình.
Câu nói vừa kết thúc, người nào đó cười mãn nguyện, hắn nhìn sang Kiều Tố Thanh
"Tôi.. Tôi muốn nói..tôi rất thích em"
Lời này Kiều Tố Thanh đã nghe Vũ Thần nói với mình rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ chân thật như hôm nay, khiến cô lệ không ngừng rơi.
"Tôi sẽ mãi nhớ đến anh"
Hắn nghe xong nhắm mắt lại, gương mặt hiện lên sự thanh thản mà ra đi.
[...]
Sự việc kết thúc, bọn họ đang dự định rời khỏi bệnh viện. Mễ Lam đi bên cạnh Kiều Tố Thanh, cô kéo kéo góc áo của cô ấy..
“Cảm ơn cô”
Kiều Tố Thanh đứng lại nắm lấy cánh tay của Mễ Lam: “Cô quên rồi sao? Là cô cứu tôi một mạng trước”
Mễ Lam nhướng mày, đúng thật là cô quên rồi. Dạo này lại hay quên, giờ thì thấy rất muốn đi về tắm sạch sẽ và lăn ra ngủ một giấc. Cô tự nhiên ngáp một cái..
Dinh Tử Kiến thấy được vợ mình chắc đã mệt lắm rồi, liền vuốt vuốt tóc cô kéo dựa vào lòng mình..
“Về nhà” hắn dịu dàng mà hỏi ý kiến.. Mễ Lam gật gật đầu..
Nhìn cặp vợ chồng kia đã đi xa, Kiều Tố Thanh mới hồi thần. Cô chưa từng thấy nét mặt dịu dàng như nước kia của người đàn ông này.
Nếu trên đời này có nếu như, nếu năm xưa cô không bỏ lại anh để chọn những thứ phù hoa diễm lệ kia. Vậy bây giờ nụ cười ấy, ánh mắt ấy có dành cho cô không? Cũng có thể đáp án vẫn là không.
Tự cười cợt chính bản thân mình: “Bỏ lỡ một lần, đánh mất cả một đời”
Hai người kia vốn sinh ra là để cho nhau rồi.
[…]
Suốt cả một thời gian vì chuyện lừa gạt bị thương kia mà Dinh Tử Kiến bị ghét bỏ xa lánh. Còn tệ hơn là Mễ Lam định tách phòng ngủ riêng. Hắn đã dùng mọi cách van xin mới được phép ngủ bên cạnh, nhưng tuyệt đối không được động tay động chân, ôm cũng không được.
“Vợ à! Em đừng cứ như vậy có được không?” cô suốt ngày không ngó ngàng gì hắn, thật là quá nhẫn tâm mà.
Dinh Tử Kiến thấy ngọt ngào kiểu đó cũng bị ghét bỏ liền đi ra phía xa lấy điện thoại lén gọi cho Trình Tống..
Trình Tống chưa kịp trả lời thì bên đầu dây kia có một giọng nữ vọng tới:
"Thì ra quân sư bấy lâu tôi nghi ngờ là cậu à, giỏi thật đấy"
"Phu.. Phu nhân xin tha mạng, là thiếu gia ép buộc tôi, tất cả là do ngài ấy hết ạ"
Cậu phải đổ lỗi cho người kia, có gì phu nhân sẽ trách tội Boss mọi thứ không liên quan tới cậu. Nên nhớ ngày trước Boss là trên hết, nhưng giờ trên cả Boss là có thiếu phu nhân quyền cao hơn trời.
"Cậu chết chắc rồi, tôi bật loa ngoài"
Trình Tống: "!!!" chiêu này ác quá.
Dinh Tử Kiến không ngờ mình lại bị bán đứng. Tên thuộc hạ hắn nghĩ là trung thành nhất bao năm qua giờ lại lồi mặt chuột rồi. Quay sang ôm đùi vợ mình. Đùi vợ mình dễ ôm đến thế thì giờ mình đâu có đi van này như vậy. Đúng là quá ngây thơ rồi.
Mễ Lam lại vứt điện thoại tiếp tục không quan tâm người đàn ông bên cạnh.
Cả buổi chiều thấy cô không ăn bao nhiêu. Hiện tượng này rất nguy kịch nha. Mễ Lam dù có giận vẫn phải ăn, lần này chắc cô giận nhiều lắm mới thế.
Trong phòng ngủ, Dinh Tử Kiến đã chuẩn bị công tác dùng sắc đẹp mê hoặc người cầu tha thứ..
Mễ Lam tắm ra thấy người nào đó mặc sẵn đồ ngủ, còn cố ý cởi ra vài nút để lộ bộ ngực săn chắc.
Cô hơi miệng khô môi khát.. Tên chồng này đúng là càng ngày càng không có liêm sỉ. Dùng hết vốn luyến sẵn có của bản thân bày ra đó dụ dỗ cô phạm tội.
"Khụ Khụ, để em cài lại áo cho anh" Mễ Lam cố bình tĩnh đưa tay đến cài từng nút..
Cài một nút, người lại trêu chọc mở một nút..
"Vợ..." giọng có hơi làm nủng.. Có biết đàn ông mà vừa đẹp trai vừa khiêu khích người khác thế này lực đả thương không hề nhẹ. Tâm không vững liền đổ gục. Mặc dù từ lúc bước ra khỏi phòng tắm cô đã muốn đưa tay lên sờ mũi xem có dung dịch mang tên máu mũi chảy ra không rồi.
"Em ghét bỏ anh đúng không?"
Giờ phút này cô có nên nói ra lời thật tâm là, mình muốn ăn tươi nuốt sống anh ngay lập tức. Như vậy thì quá không có tiết tháo. Nhưng nghĩ cho cục bột trong bụng thì phải nhịn.
Thấy vợ mình không có phản ứng, Dinh Từ Kiến đen mặt. Mị lực của hắn kém đến vậy sao?
"Rốt cuộc là vì sao?" tóm lại là mọi việc đều sáng tỏ, thái độ của cô là vì sao? Không lẻ cô không còn hứng thú với hắn là vì đã để ý tên tiểu thịt tươi nào khác rồi..
Đột nhiên khí áp tăng lên, cơn giận nén trong lòng, cơn ghen đều hội tụ lại..
Mễ Lam đang quay lưng với Dinh Tử Kiến cũng có thể cảm nhận được..
"Đừng có làm bậy" cô quay lại cảnh cáo.
Thấy đôi mắt sáng quắc như sói đói kia nhìn mình, thôi miễn cưỡng giải thích nguyên nhân với hắn vậy. Giận cũng đủ lâu rồi, giờ tới phiên cô dọa người.
"Em hỏi anh có lần nào anh không biện pháp an toàn không?"
Dinh Tử Kiến đang tức giận nghe xong liền nhướng mày. Chuyện xấu lại bị vợ phát hiện rồi. Cũng là do tên phản chủ kia bày cho hết. Cộng mấy cuốn tiểu thuyết cũng nói, chỉ cần có con thì sẽ giữ chân được bà xã, thế là không lần nào hắn dùng tới biện pháp an toàn cả..
Nhìn cái mặt đần kia của ông chồng mình, cô biết ngay mà, là có âm mưu, cô bị tên khốn
này lừa sinh con cho hắn rồi..
"Tên khốn nhà anh, dám lừa bà nè, dám làm bà to bụng nè, bà đánh chết anh"
Dinh Tổng nhà chúng ta nhanh chóng bắt được mấu chốt sự việc, kéo tay vợ lại, hôn một cái, một tay sờ cái bụng bằng phẳng kia
"Chỗ này, có rồi"
Mễ Lam liếc hắn một cái rồi ấm ức gật đầu..
Nhưng bất ngờ biết được một thông tin quá khủng như thế này.
Dinh Tử Kiến mắt sáng cả đêm không ngủ.
[...]
Mễ Lam từ khi có bé con trong bụng thì hay tức giận vô cớ. Có khi lại bỏ sang nhà Brian mà không biết nguyên nhân.
Một hôm cô được Brian dưới sự nhờ cậy của Dinh Tử Kiến cưỡng chế đưa về nhà.
NoLan cũng rảnh rỗi nên định đến tìm người đánh nhau cho vui.
Vừa chạy xe vào Dinh gia còn tưởng nhằm là đi sai địa chỉ.
Cả một vườn hồng đỏ rực, Người đàn ông mặt vest đen chỉnh tề bước đến trước mặt cô quỳ xuống cầu hôn.
Mễ Lam đang khó chịu lại bất ngờ ngây ngẩn cả người.
Cô không nghe anh nói những gì, chỉ biết anh hứa hẹn rất nhiều và câu chốt lại tất cả là
"Anh yêu em, Mễ Lam chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau nhé"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.