Chú Trần không chịu ngồi mãi một chỗ, thỉnh thoảng lại chuồn ra ngoài dạo một vòng, hút điếu thuốc.
Mỗi lần trở về, đều có thể nhìn thấy hai đứa trẻ ngồi thành hàng, ánh mắt ngây thơ vô tội. Ông vừa quay đi, giáo sư Bùi lại tiếp tục là giáo sư Bùi, Seth lại tiếp tục là Seth.
Khả năng diễn xuất của cả hai đều rất tốt, chị y tá và chú Trần đều không cảm nhận được chút bất thường nào.
Lần này, chú Trần lại vừa hút xong một điếu thuốc, tinh thần sảng khoái quay trở lại, cười tủm tỉm ngồi xuống bên cạnh.
Ông là người nhìn tiểu thiếu gia Bùi Lâm từ nhỏ đến lớn, tất nhiên đó là một đứa trẻ tốt.
Còn đứa nhỏ ở bên cạnh này.
Kì thật chú Trần cũng rất thích Hoắc Tu Tuần, chủ yếu là do đứa nhỏ lớn lên quá tuấn tú, thành tích lại tốt, cả lớp cũng chỉ có đứa nhỏ thành tích ưu tú này là có thể so với tiểu thiếu gia nhà ông. Nếu gia cảnh tương đương, thì không phải là một người bạn tốt hoàn mỹ mà ông trời ban cho tiểu thiếu gia nhà ông hay sao!
Chỉ đang tiếc lại sinh ra trong cái gia đình như vậy, haiz.
Bùi Lâm thừa dịp đang giả vờ ngoan ngoãn, não bộ nghiền ngẫm lại những lời nói vừa rồi của Seth.
Seth trách y xem thường hắn, tức giận đến mức đầu ngón tay phát run.
Làm gì có?
Y thừa nhận tuổi thơ của Seth đúng là bi thảm, nhưng nếu nói vận mệnh bất công, thì trên thế giới này có rất nhiều người phải chịu sự bất công.
Không lẽ mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-vay-ma-lai-yeu-phan-dien/276724/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.