Hoắc Tu Tuần tuy rằng trở về từ bệnh viện nhưng cơ thể vẫn đang phát sốt.
Mới đầu còn có thể miễn cưỡng dựa vào ghế, sau nửa tiết học đã không chịu nổi mà nằm rạp trên bàn, sốt đến mức hai mắt đỏ hồng, ánh mắt màu hổ phách có chút mê mang.
Ngải Đường Đường đau lòng nghĩ.... Bệnh nặng như vậy, còn trở lại trường làm gì?
Việc học quan trọng như vậy ư?
Sau đó lại nghĩ, Hoắc Tu Tuần năm 10 tuổi hai bàn tay trắng, gia đình tan nát, bần cùng, quái gở, không có bạn bè, tôn nghiêm cuối cùng để chống đỡ hắn có lẽ chính là thành tích ưu tú!
......
Trên bục giảng, giáo viên chủ nhiệm từng câu từng chữ giảng giải về thơ cổ.
Ngải Đường Đường lại trộm lấy ra từ trong túi sách một quả quýt màu xanh.
Có rất ít người thích ăn loại quýt chua này, nhưng Hoắc Tu Tuần thì ngược lại.
Cuộc đời hắn vốn đã khổ, nhưng lại thích ăn loại quýt chua này. Trong tiểu thuyết gốc, Hoắc Tu Tuần đã ăn rất nhiều lần, mỗi lần ăn đều là khi hắn sinh bệnh, vừa ăn vừa lặng lẽ rơi lệ, dù sao trên thế giới này cũng chẳng có ai thương hắn, quan tâm hắn, có lẽ chỉ cần hắn sớm chết thì tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy vui vẻ.
"......" Ngải Đường Đường nắm chặt quả quýt.
Là một người xuyên việt, cậu ta biết có rất nhiều người khi làm nhiệm vụ sẽ không mang theo bất kì tình cảm gì, trong quá trình công lược, lời ngon tiếng ngọt đối với một nhân vật thiếu khuyết tình yêu thương cũng chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-vay-ma-lai-yeu-phan-dien/276721/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.