Giáo sư Bùi vẫn còn nhớ, mùa hè năm 9 tuổi vừa oi bức vừa dài đằng đẵng。
Bóng cây xanh biếc, tiếng ve nao lòng. Y khi ấy còn bé bị cái nóng làm cho mơ màng, ngồi dưới bóng cây sung xanh trong sân ăn hết một cây kem, nghe thấy tiếng ô tô khởi động, nhìn ra xa thấy cha đang giúp mẹ cất hành lý vào cốp xe.
Xe chạy xa.
Y cho rằng bố mẹ chỉ là đi công tác mà thôi, qua vài ngày sẽ trở về.
Nhưng mấy ngày sau, chỉ có một mình cha quay lại.
Ngày hè nắng chói chang qua đi, cuối mùa thu lá phong rơi đầy đất, thẳng đến khi tuyết đầu mùa phủ trắng ngọn cây, ông bà nội mới nói cho y biết, cha mẹ đã li hôn rồi, về sau mẹ sẽ không quay trở lại nữa.
Bùi Lâm cúi đầu "vâng" một tiếng, không có khóc.
......
Từ khi Bùi Lâm ghi nhớ được mọi chuyện, cha mẹ đều không ở bên cạnh y.
Y là được một tay ông bà nuôi lớn. Cả tuổi thơ của y, cha mẹ đều chú tâm vào sự nghiệp, ở trong thành phố cùng nhau mở một tiệm ăn vặt, công việc vô cùng bận rộn.
Thành phố cách trấn nhỏ cùng lắm chỉ mấy tiếng đồng hồ đi xe mà thôi, tiếc là công việc của hai vợ chồng quá mức bận rộn, chỉ có thể mang con nhỏ gửi cho ông bà, ngày lễ ngày tết mới quay về một hai lần.
Mỗi lần tết đến, vợ chồng hai người đều sẽ bao lớn bao nhỏ, mua cho bé Bùi Lâm rất nhiều món quà.
Quần áo mới, sách truyện, đồ chơi mới, các loại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-vay-ma-lai-yeu-phan-dien/276716/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.