Hoắc Tu Tuần đương nhiên biết Bùi Lâm chỉ giả vờ té xỉu.
Nhưng cả một buổi sáng đó, Bùi Lâm cũng không quay lại lớp học.
Chỗ ngồi văng vẻ khiến người ta không quen. Đặc biệt là một người từ lúc học tiểu học đến khi tốt nghiệp cấp 3 đều thích âm thầm quan sát những ngón tay xinh đẹp của "giáo bá hotboy"từ phía sau như Hoắc Tu Tuần, hắn nhất thời ngây ngẩn.
Phải làm gì đây? Hắn nhíu mày chửi thầm.
Muốn y bảo trì khoảng cách với mình khi đi học, lại không muốn y biến mất vô tung vô ảnh. Mau trở lại đi, một người đi học thật nhàm chán.
Nhưng hắn vẫn luôn đợi, thẳng đến khi tan học vào buổi trưa, chỗ ngồi của Bùi Lâm vẫn như cũ trống không. Hoắc Tu Tuần không nhịn được, hắn lao đến bệnh viện đối diện trường học, bác sĩ trực ban: "Bạn học sinh kia hả? Bố mẹ bạn ấy đã đón em ấy đi rồi."
"Đi đâu thì tôi cũng không biết, nhưng chắc là đi ăn cơm rồi."
Trong tim Hoắc Tu Tuần trống rỗng, rũ mắt quay người đi, lẻ loi quay về trường học, trên đường về, theo thói quen hắn mua hai cái màn thầu lạnh ngắt và ít dưa muối, ngồi trên bồn hoa mà ăn ngấu nghiến.
Ăn xong hắn mới cảm thấy bản thân thật ngốc.
Hắn đã có giao sư Bùi rồi.
Về sau cũng sẽ có người bảo vệ hắn, giáo sư Bùi sẽ mua các loại đồ ăn ngon cho hắn, sẽ cho hắn một chiếc giường ấm áp.
Sau này hắn cũng không cần phải miễn cưỡng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-vay-ma-lai-yeu-phan-dien/1971320/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.