- Hồi sức tim phổi, kích điện lần 1, lấy khay đựng và kéo đến đây…. Kích điện lần 2 đi. Cậu ấy đang có dấu hiệu sốc thuốc rồi.
Bên trong xe cấp cứu hỗn loạn. Người ta nhìn thấy một cậu thanh hiên mặt mũi điển trai đang ngồi gục đầu xuống. Nhưng tay của cậu ta thì không ngừng nắm chặt lấy bàn tay bệnh nhân đang nằm trên cáng. Áo thun của Cẩm Lễ nhuốm đầy máu, không phải máu của cậu, toàn bộ đều là của Đình Văn Ngạn. Mái tóc của cậu bết dính do mồ hôi, ép sát xuống vầng trán, hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm về phía bàn tay đang bị nắm chặt của mình. Tai của cậu vẫn còn ong ong không rõ ràng, tựa như thoáng chốc kia chỉ là giấc mơ. Đình Văn Ngạn ngã xuống trước mắt của cậu, một thoáng bất an như bàn tay hung hăng bóp chặt lấy linh hồn cậu. Cẩm Lễ còn có thể nghe thấy tiếng hét của chính mình. Cậu không biết mình là đang sợ cái gì. Là sợ Đình Văn Ngạn sẽ chết sao? Nhưng vì sao? Y làm sao sẽ chết, Y làm sao có thể như vậy. Y còn hứa rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi, rõ ràng là Y đã nói như vậy, làm sao Y có thể thanh thản như vậy mà ra đi. Làm sao có thể?
Ngọc Sính Đình và Trương Đồng phải ở lại để làm công tác với cảnh sát. Nên hiện giờ người Đình Văn Ngạn, chính xác chỉ có mình Cẩm Lễ.
- Cậu trai trẻ, cậu là nhóm máu gì.
Y tá quay sang hỏi Cẩm Lễ, đã cầm sẵn bịch truyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-va-phan-dien-dot-ngot-theo-doi-toi/3357031/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.